Tại sao có biện pháp nói quá trong văn học? Đoạn văn có dùng biện pháp nói quá ngắn gọn nhất? Đoạn văn có dùng biện pháp nói quá ấn tượng và hay nhất? Một bài thơ có dùng biện pháp nói quá?
Sự sáng tạo trong văn học là không có giới hạn, một trong những biện pháp tu từ nói quá là công cụ để các tác giả phát triển điều này. Dưới đây là bài viết tham khảo về Viết một đoạn văn, làm một bài thơ có dùng biện pháp nói quá mời bạn đọc tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Tại sao có biện pháp nói quá trong văn học?
Vì “văn vẻ nhìn núi không ưa bằng”. Đặc biệt là trong quá trình kể một chiều, nếu dùng ngôn từ miêu tả cuộc sống như bình thường thì rất nhanh sẽ trở nên nhàm chán khiến người ta buồn ngủ, kể cả người kể chuyện đang nói nhảm cũng cần một cái búa để đánh thức khán giả bên dưới.
Văn học là văn học của ngôn ngữ, và những thứ được viết ra càng cấm kỵ, đơn giản và nhàm chán. Làm thế nào các nhà sáng tạo văn học có thể huy động sự quan tâm của độc giả? Cần nhiều ngôn ngữ phóng đại cải biên để kích động lòng người đọc, để người đọc thực sự nhận ra
Nhưng có một điều kiện tiên quyết. Bạn phải để người đọc hiểu rằng những gì chúng ta đang nói là phóng đại, bởi vì những gì bạn đang đọc là hư cấu. Ví dụ, khi chúng ta đọc Tây Du Ký, Hầu Vương nhào lộn hàng ngàn dặm, điều mà tất cả chúng ta đều nghĩ là bình thường. Tại sao? Bởi vì chúng ta biết rằng đây là một cuốn tiểu thuyết của thần và quỷ. Trương Vô Kỵ lộn nhào hơn mười trượng, cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì ta biết đây là tiểu thuyết võ hiệp. Tuy nhiên, nếu điệp viên 007 lộn nhào lộn nhào ở khoảng cách hơn mười mét, mọi người sẽ cho rằng đó là phóng đại, bởi vì nhân vật trong tiểu thuyết hiện đại phải phù hợp với chức năng sinh lý của họ. Nếu là văn học tài liệu thì nhân vật có thể nhào lộn bao xa?
3. Đoạn văn có dùng biện pháp nói quá ngắn gọn nhất:
Buổi sớm, bầu trời trong xanh như một viên ngọc bích vừa được rửa sạch bằng nước. Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, chim hót vui hơn. Có lẽ, mặt trời ngại ngùng vì được chào đón nồng nhiệt như vậy mà đỏ mặt trốn sau tòa nhà cao tầng. Mặt trời không kiêu ngạo phát ra ánh mắt chói lọi, mà đỏ mặt, từng bước một, chậm rãi từ đằng sau tòa nhà trọc trời bước ra. Khi đến giờ hẹn trên trạm bầu trời, chậm rãi và bình tĩnh, mặt trời dường như đang chiêm ngưỡng khung cảnh dễ chịu trên mặt đất từ độ cao. Khuôn mặt ấy không còn ửng hồng nữa, và từ từ phát ra ánh sáng vàng! Lúc này, mọi thứ đều tràn đầy sức sống. Lớp lớp gợn sóng trên mặt sông phản chiếu ánh vàng vạn mảnh. Một buổi sáng tươi mới bắt đầu khiến tâm trạng tôi đang bay bổng và nhẹ nhõm vô cùng. Bụng tôi lúc này cũng bắt đầu nổi loạn lúc này mà có phở ăn thì tôi phải ăn hết chục bát ấy chứ. Sau khi ăn sáng no nê tôi lang thang trên con đường của trường, đang đi, tôi dừng bước, bất động, đã bị mê hoặc bởi cảnh vật bên bờ hồ. Tôi dừng lại thưởng thức hết vẻ đẹp của nó. Một cơn gió thoảng qua mang tất cả hương vị tuyệt đẹp của mùa xuân đến với tôi, đó là những cánh hoa sen đang rung rinh theo gió, như thể một cô gái mảnh khảnh đang khiêu vũ một cách duyên dáng. Một bông hoa, hoa bông hoa, ba bông hoa hàng ngàn bông qua đang đua nở thành biển hoa khiến tôi vô cùng xao xuyến. Tôi nhìn những bông hoa ấy và cảm thấy rằng tôi đang bay. Tôi bay vào giữa đài sen như một thần tiên. Thật thoải mái làm sao! Tôi đặt những bông hoa trong ao và để nó trôi theo dòng nước. Đột nhiên, một vài con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước và chơi với “Bông sen”. Mấy chú cá này không chịu được sự cám dỗ và muốn chơi vui vẻ. Ôi, buổi sáng hôm nay thật đẹp. Không chỉ những chú cá này mà cả đất trời con người đang rạo rực và háo hức trước sự ghé thăm của nàng xuân.
Biện pháp nói quá: “… tòa nhà trọc trời..”, “Bụng tôi lúc này cũng bắt đầu nổi loạn lúc này mà có phở ăn thì tôi phải ăn hết chục bát ấy chứ”, “cả đất trời con người đang rạo rực và háo hức”, “hàng ngàn bông qua đang đua nở thành biển hoa”
4. Đoạn văn có dùng biện pháp nói quá ấn tượng nhất:
Tuổi thơ – Mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, lòng tôi lại thổn thức. Biết bao kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ nhưng chỉ có rừng thông xanh là tôi thích nhất. Chiều muộn, tôi và các bạn vào rừng thông câu cá. Ngồi trên một hòn đá bên suối thả mồi, chúng tôi chuyện trò rôm rả nói những câu chuyện từ trên trời xuống dưới biển khiến khu rừng đang yên ả bị khuấy động đến mức tỉnh giấc luôn. Khi phao di chuyển, chúng tôi giật cần gạt. Những đàn cá điêu hồng lấp lánh quẫy đạp trên thảm cỏ xanh. Khi mặt trời lặn, chúng tôi ra về với những chú cá rô phi béo ngậy. Ôi, đẹp làm sao những buổi chiều đi kiếm củi, nằm nghỉ dưới gốc thông, lắng nghe tiếng suối rì rào. Tiếng thông reo lên thành những bản nhạc không bao giờ dứt. Có lần bị mẹ mắng, tôi chạy vào rừng thông, tiếng mẹ vang vọng đến nỗi ở bên kia rừng cũng nghe thấy. Ngồi dưới gốc cây lắng nghe tiếng nhạc du dương, bao nhiêu giận hờn vừa trào ra và tan biến. Tiếng rừng thông, tiếng suối ru tôi vào giấc ngủ êm đềm tuyệt đến nỗi tôi cứ tưởng mình lạc vào sứ sở thần tiên. Tỉnh dậy thì mặt trời sắp lặn, tôi cuống cuồng ba chân bốn cẳng bay thẳng về nhà. Những buổi sáng, tôi thường đến trường sớm trên con đường mòn trong rừng thông, vừa đi vừa lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Tôi hái một bông hoa từ bờ sông. Wow, bông hoa mới thật đẹp. Những giọt sương đọng trên cánh hoa long lanh trở thành những viên ngọc trai. Rừng thông xanh rì rào trong gió. Cầm cây thông, áp tai vào đó, tôi nghe thấy tiếng nức nở của những mầm xanh. Đến giờ học, tôi chạy đi, bông hoa còn sót lại trên cành thông, những hạt phấn vàng li ti tung bay… Có những buổi học sớm, tôi lang thang trong rừng thông. Chọn cây thông cao trọc trời , tôi ôm thân cây đo xem mình cao đến đâu. Nằm tựa đầu vào gốc thông, nằm dài trên thảm cỏ xanh, tôi lấy truyện ra đọc. Tiếng thông reo, làn gió mát thổi qua khiến câu chuyện cổ tích tôi đang đọc như hiện ra trước mắt. Có những buổi tối bọn con gái rủ nhau ra rừng thông chơi hóng gió, lũ con trai chúng tôi vừa nhìn thấy chúng ở đầu rừng đã lao ra khua tay múa chân, la hét ầm ĩ khiến lũ con gái bỏ chạy tán loạn. Chủ nhật được nghỉ, chúng tôi vào rừng đánh trận giả. Cây thông kêu vang như chào đón tôi. Dòng suối cũng róc rách như chiến tích của tôi, tôi hãnh diện nhìn quanh. Vào mùa lũ, thông nổi giận rung cành lá khiến mặt nước nổi bọt sợ hãi, tôi cảm tượng lúc ấy mặt đất cũng đang rung chuyển. Nhưng đến mùa xuân đã dệt áo xanh cho thông. Được ngắm mặt trời, đón làn gió mát, ngắm những bông hoa xinh đẹp, lắng nghe tiếng suối chảy và tiếng cười của chúng tôi, có thể dành cả ngày để ca hát với những chú chim xinh đẹp…
Biện pháp nói quá: “những câu chuyện từ trên trời xuống dưới biển khiến khu rừng đang yên ả bị khuấy động đến mức tỉnh giấc luôn”, “Tiếng thông reo lên thành những bản nhạc không bao giờ dứt”, “tiếng mẹ vang vọng đến nỗi ở bên kia rừng cũng nghe thấy”, “ba chân bốn cẳng bay thẳng về nhà”, “ nghe thấy tiếng nức nở của những mầm xanh”, “cây thông cao trọc trời”,….
5. Đoạn văn có dùng biện pháp nói quá hay nhất:
Vào một buổi sáng trong lành, tôi đang dạo đi trên con đường đến trường học của tôi. Tôi cảm thấy khá là háo hức và hồi hộp cho buổi sáng ngày hôm nay, bởi vì trong buổi sáng ngày hôm nay lớp tôi sẽ có bài kiểm tra môn Ngữ Văn kết thúc học kì I, tôi cảm thấy khá lo lắng cho bài kiểm tra này vì tôi sợ bài sẽ rất khó và ngoài khả năng của tôi. Sau khi đến trường, tôi chạy thật nhanh giống như con tàu siêu tốc lên lớp để ôn bài và tôi tự hứa với mình rằng sẽ làm bài thật tốt. Khoảng một tuần sau, cô giáo trả bài kiểm tra và lòng tôi vui như tết khi giây phút tôi nhận bài, bài của tôi có số điểm rất cao. Lúc ấy, tôi muốn nói hết ra cảm xúc của mình cho mọi người nhưng tôi vẫn phải giữ niềm vui này trong lòng. Về đến nhà, tôi nhanh như gió chạy vào nhà và khoe với mẹ điểm kiểm tra của mình, mẹ rất vui và mẹ cũng đã thưởng cho tôi thứ mà tôi thích nhất. Ngày hôm ấy tôi vui lắm.
Biện pháp nói qua được sử dụng trong đoạn văn là “chạy nhanh giống như con tàu siêu tốc” và “tôi nhanh như gió”
6. Bài thơ có dùng biện pháp nói quá:
Bài thơ ví dụ:
Cây lớn, gió mạnh, bão to
Đất trời rung chuyển
Không khí nghẹt thở
Con người thật nhỏ bé
Thiên nhiên nổi giận thật rồi!
Biện pháp nói quá được sử dụng trong bài thơ: Đất trời rung chuyển bởi sự thực ở đây đất trời chẳng thể rung chuyển được