Mục lục bài viết
- 1 1. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ ngắn gọn nhất:
- 2 2. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ chi tiết nhất:
- 3 3. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ hay nhất:
- 4 4. Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ ngắn gọn nhất:
- 5 5. Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ ý nghĩa nhất:
1. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ ngắn gọn nhất:
A.Mở bài:
‐ Giới thiệu sơ lược về tác phẩm “Vợ chồng A Phủ”.
‐ Giới thiệu qua về nhân vật Mị.
B.Thân bài:
Giới thiệu sơ lược về nhân vật A Phủ: A Phủ là một thanh niên khỏe mạnh, tự do và được nhiều cô gái trong làng theo đuổi. Vì đánh A Sử, con của nhà thống lí mà A Phủ bị bắt làm người của nhà thống lí để trả nợ. Ngay cả một thanh niên có thân phận như anh ta cũng phải ở nhờ nhà thống lí Pá Tra để trả nợ. Anh ta bị trói ngày đêm vì bị mất bò.
Tâm trạng của Mị trước khi thả A Phủ:
– Cuộc sống đày ải của Mị trong nhà thống lý Pá Tra vẫn cứ tiếp tục. Cuộc đày ải khiến cô trở nên chai sạn không còn cảm xúc gì. Mị đương như không còn quan tâm gì đến thế giới xung quanh mình. Những đêm đầu Mị ngồi thổi lửa sưởi ấm đôi bàn tay. Kể cả có bị A Sử đánh ngã xuống bếp, hôm sau Mị vẫn thản nhiên ra sưởi lửa như đêm trước mà không phản ứng gì. Dường như Mị đã trở nên tê dại trước mọi chuyện.
– Song sâu thẳm trong tấm lòng Mị, Mị không hề bình thản như vậy. Mị rất sợ những đêm mùa đông trên núi cao dài và buồn. Mị tìm đến bếp lửa khi mọi người trong nhà đã ngủ yên. Đối với Mị, nếu không có bếp lửa ấy, cô sẽ chết héo.
Thương người cùng cảnh ngộ :
– Đêm ấy Mị vẫn nhóm lửa như mọi hôm. Bỗng nhiên Mị nhìn thấy dòng nước mắt long lanh lăn dài trên gò má xám xịt của A Phủ. Dòng nước mắt này làm Mị chợt nhớ đến cái đêm hôm trước A Sử trói và Mị phải chịu trói như vậy. Đã mấy lần khóc, nước mắt chảy dài xuống miệng, xuống cổ không sao lau được. Rồi Mị nghĩ: giờ này, chỉ tối mai thôi, người kia chắc chắn sẽ chết, chết vì đau, vì đói, vì lạnh. Ta phận là người đàn bà, nó đã cúng trình ma, buộc ta vào cái nhà này rồi, ta chỉ còn chờ ngày chết rũ xương ở đây thôi… Người này vì cái gì mà phải chết như vậy?
‐ Tình thương lớn hơn cái chết : Mị xót xa cho A Phủ cũng như xót xa cho chính bản thân mình vậy. Mị tướng Phủ con người này không đáng phải chết. Cô cũng lo sợ rằng nếu mình cởi trói cho A Phủ thì bố con Pá Tra biết được sẽ trói cô thay vào đấy và cuối cùng cô lại phải chết trên cái cọc ấy… Nhưng có lẽ tình thương trong Mị lớn hơn cả cái chết đã thôi thúc Mị cởi trói giải cứu A Phủ.
‐ Từ cứu người đến cứu mình : Cởi trói cho A Phủ xong, Mị đứng bất động trong bóng tối. Nhưng chính giây phút ấy, mọi thứ diễn ra rất nhanh trong tâm hồn người phụ nữ đáng thương này. Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi. Vì ở đây thì chết mất. Nói đúng hơn, cùng với sự thức tỉnh trong tâm hồn mình, khát khao được sống tự do đã khiến Mị chạy theo A Phủ – người mình vừa mới cứu. Mị giải thoát cho A Phủ Phủ và giải thoát cho cả bản thân mình! Hành động táo bạo và bất ngờ này là kết quả tất yếu của sức mạnh tiềm ẩn, khi một cô gái yếu ớt dám chống lại cả cường quyền và thần quyền.
C. Kết bài:
‐ Nêu suy nghĩ về hình tượng nhân vật Mị.
‐ Nghệ thuật: Ngôn ngữ đậm chất miền núi, lối trần thuật linh hoạt, khắc hoạ thành công tâm lí nhân vật và hình tượng thiên nhiên.
‐ Tác phẩm chứa đựng giá trị nhân đạo sâu sắc: cảm thương cho hoàn cảnh éo le của những con người bị áp bức, lên án bọn thống lí và thực dân, ca ngợi vẻ đẹp và sức sống tiềm ẩn của mỗi con người Tây Bắc.
2. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ chi tiết nhất:
A.Mở bài:
‐ Giới thiệu sơ lược về tác phẩm “Vợ chồng A Phủ”.
‐ Giới thiệu qua về nhân vật Mị.
B. Thân bài:
Cuộc đời của Mị:
‐ Mị phải sống cuộc đời của con dâu gán nợ, cuộc đời như một nô lệ, trơ lì về cảm xúc.
‐ Làm lụng quanh năm tháng không được ngơi nghỉ, lủi thủi như con rùa trong xó, tủi nhục cay đắng.
Tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân đã thức tỉnh tâm hồn ham sống, ham tự do của Mị:
‐ Tiếng sáo gọi bạn trong đêm mùa xuân đã đánh thức trong kí ức Mị biết bao kỉ niệm về một thời con gái đẹp đẽ, hạnh phúc bên người yêu, được nhiều trai làng theo đuổi…
→ Thức tỉnh một tâm hồn đã bi kịch chai lì do không còn cảm xúc bởi đau khổ.
‐ Đau xót, thương xót và căm giận cho thân phận tủi nhục của mình.
=> Sự phản kháng của Mị: Uống rượu, thổi kèn lá, mặc áo đẹp chuẩn bị đi chơi, thấy mình vẫn còn trẻ.
‐ Bị A Sử về nhìn thấy rồi trói Mị vào cây cột, cô sợ hãi khi nghĩ về cái chết, cảm nhận thấy đau đớn thể xác → Khao khát được sống mãnh liệt.
Trong đêm cứu A Phủ và giải thoát cho cuộc đời mình:
‐ Dửng dưng, không màng đến sự sống chết của A Phủ.
‐ Nhìn thấy những giọt nước mắt của A Phủ, Mị chợt giật mình nhớ lại cuộc đời đầy đau khổ của mình, Mị căm giận, phẫn nộ nhà thống lý Pá Tra, bọn người tàn ác, chúng đã làm cho “người ta chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết”.
‐ Tội nghiệp, thương cho A Phủ, càng nghĩ càng thấy oan ức, đau thay cho kiếp người.
‐ Những giọt nước mắt của A Phủ, những giọt nước mắt của một người vô tội, của một người khao khát sự sống, như giọt nước cuối cùng, khơi dậy sự phản kháng và lòng trắc ẩn trong tâm hồn Mị.
→ Mị không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cũng không sợ cường quyền, thần quyền gì đó, mà Mị đã trở nên mạnh mẽ, như người anh hùng cắt dây trói cho A Phủ. Cứu A Phủ cũng chính là cứu linh hồn Mị, tinh thần Mị.
‐ Mị thực sự muốn phản kháng, muốn chống lại số phận, muốn làm chủ số phận của mình nên quyết định cùng A Phủ chạy trốn.
→ Thể hiện rõ nhất ý chí sống, ý chí sống và khát vọng tự do mãnh liệt của Mị, của con người tưởng như tâm hồn đã trơ như gỗ, đá đồng thời khẳng định sức sống tiềm tàng mạnh mẽ của người lao động.
C. Kết bài:
Nêu cảm nhận về tác phẩm và nhân vật Mị một cách khái quát.
3. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị trong đêm tình mùa Đông cứu A Phủ hay nhất:
A.Mở bài:
‐
‐ Truyện “Vợ chồng A Phủ”, in trong tập truyện “Tây Bắc”, là hành trình cùng bộ đội giải phóng Tây Bắc (1952) của Tô Hoài, đánh dấu bước trưởng thành trong phong cách nghệ thuật của Tô Hoài. Tác phẩm kể về cuộc sống tăm tối của người dân miền núi và khát vọng sống mãnh liệt của họ dưới ách thực dân phong kiến. Trong đó Mị là nhân vật chính, là linh hồn của tác phẩm.
B. Thân bài:
Tâm trạng của Mị trước đêm cởi trói cho A Phủ:
‐ Cuộc sống đày đọa của Mị vẫn tiếp tục trong nhà thống lý Pá Tra.
‐ Thời gian đọa đày ấy đã khiến Mị trở thành người câm lặng và chai lì trước mọi sự. Những gì diễn ra chung quanh tất cả đều không khiến Mị quan tâm.
‐ Những đêm đầu thổi lửa cho ấm tay, tâm hồn Mị đã tê dại, kể cả lúc sưởi lửa, A Sử đánh Mị ngã ngay xuống bếp, hôm sau Mị vẫn thản nhiên ra sưởi lửa như đêm hôm trước.
‐ Nhưng không phải bên ngoài Mị bình thản như vậy thì tâm hồn Mị bên trong cũng bình lặng. Mị rất sợ những buổi tối mùa đông dài và ảm đạm trên núi.
‐ Khi trong nhà đã yên ắng thì Mị đi nhóm lửa. Với Mị, nếu không có ngọn lửa ấy thì tâm hồn Mị sẽ lụi tàn.
Tâm trạng và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ:
‐ Từ vô cảm đến đồng cảm: Đêm qua nhìn cảnh A Phủ bị trói mà Mị hoàn toàn dửng dưng, không quan tâm. Đêm ấy, giọt nước mắt của A Phủ làm Mị tỉnh thức và trỗi dậy lòng thương người (nhớ lại quá khứ đau thương của mình, Mị thấy thương người cùng cảnh ngộ).
‐ Mị hiểu sự tàn ác và bất công: từ số phận của Mị và những người phụ nữ đã bị hành hạ trong quá khứ ở nhà thống lí Pá Tra, đến nỗi đau và sự bất lực của A Phủ trước mắt mình, Mị hiểu nhà thống lí Pá Tra thật tàn nhẫn.
‐ Hành động cứu người: Mị nhìn lại cuộc đời mình. Mị không còn sợ nữa. Tình yêu và lòng căm thù đã cho Mị sức mạnh để quyết định cứu người và liều mình cắt dây trói cho A Phủ.
‐ Giải thoát đời mình: Khát vọng sống mãnh liệt khiến Mị chạy trốn theo A Phủ.
Ý nghĩa việc miêu tả tâm trạng và hành động của Mị:
‐ Tạo tình huống trần thuật độc đáo, hấp dẫn; Cách miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật tài tình, hợp lý đã dẫn đến sự thay đổi số phận nhân vật một cách thuyết phục.
‐ Thể hiện các giá trị nhân đạo: Khám phá và miêu tả sức sống mạnh mẽ cùng cuộc đấu tranh giành tự do của những người lao động bị áp bức trong xã hội cũ.
Đặc sắc nghệ thuật xây dựng nhân vật:
‐ Tạo tình huống truyện độc đáo, hấp dẫn
‐ Miêu tả tâm trạng và nhân vật khéo léo
‐ Nhân vật sinh động, cá tính
‐ Ngôn ngữ sinh động, sáng tạo, giàu trí tưởng tượng
‐ Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn.
C. Kết bài:
Nêu cảm nghĩ khái quát về tác phẩm và nhân vật.
4. Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ ngắn gọn nhất:
Tô Hoài là một nhà văn lỗi lạc, một cây bút lớn của nền văn học Việt Nam với nhiều tác phẩm đồ sộ thuộc nhiều thể loại truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện dài, hồi ký, tùy bút và kịch. Với hơn 60 năm cầm bút, lao tâm khổ tứ, phấn đấu, Tô Hoài xứng đáng được ghi nhận là một trong những nhà văn tiêu biểu có nhiều đóng góp cho sự thành công và phát triển của nền văn học. Tô Hoài là một người kính nghiệp, ông viết cái gì cũng ưng tìm tòi, khám phá, thích viết những cái có thật trong thực tế, những gì ông đã từng trải nghiệm, biết đến. Nhờ phong cách sáng tác tỉ mỉ và cẩn thận ấy, việc thích nghi với điều kiện của mỗi quốc gia khác nhau trở nên dễ dàng hơn, đồng thời cũng định hình cho những xu hướng sáng tác của tác giả. Đặc trưng của Tây Bắc và con người nơi đây, không dễ để một nhà văn như Tô Hoài viết được những từ ngữ đậm chất miền núi như vậy. Nhưng với Tô Hoài thì khác, ngoại trừ Hà Nội, Tổ quốc thân yêu đã ăn sâu vào máu thịt, có lẽ Tây Bắc Tổ quốc là Tổ quốc mà ông say đắm nhất. Chúng ta có thể thấy rõ điều ấy trong tập Truyện Tây Bắc của Tô Hoài, đặc biệt là trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ, có thể nói rằng Tô Hóa có một tình cảm gắn bó rất đặc biệt với các dân tộc miền núi phía Bắc: kính trọng, yêu thương và hiểu biết sâu sắc. Có lẽ chính vì những tình cảm ấm áp đó mà cách Tô Hoài khắc họa nội tâm của Mị trong đêm cứu A Phủ và cuộc đời Mị cũng trở nên sâu sắc và cảm động.
Văn học Việt Nam trước cách mạng và sau cách mạng Việt Nam có thể nói một trong những đề tài phổ biến nhất là đề tài người nông dân nghèo dưới ách thống trị của thực dân phong kiến. Vậy mà đến với Tô Hoài người ta lại nhìn ra một màu sắc khác ở đề tài vốn xưa cũ này, đó là số phận của người dân vùng cao Tây Bắc dưới chế độ thần quyền, cường quyền, mà cụ thể đó là hình tượng người phụ nữ. Mị vốn là con gái của một gia đình nông dân nợ nần chồng chất thống lí Pá Tra từ thuở cha mẹ đẻ, rồi Mị trở thành vợ lẽ của A Sử, con trai của gia đình đó. Dù đã là vợ của một đại gia giàu có nhất vùng nhưng cuộc đời cô là những chuỗi ngày bi kịch, đau khổ. Cô không có may mắn, cô phải sống những ngày như địa ngục, thậm chí đến mức cô muốn ăn lá ngón cho chết đi, nhưng cô không thể chết, nếu cô chết thì ai sẽ trả món nợ của cha cô. Khi cha mất, Mị không còn muốn chết nữa vì lâu ngày sống trong cái khổ, Mị cũng quen rồi.” Giờ nghĩ lại mình cũng là trâu, mình cũng là ngựa. Ngựa chỉ biết ăn cỏ thôi và làm việc.” Mị sống dưới danh nghĩa con gái chủ nợ nhưng thực chất tôi là nô lệ suốt đời của thống lý Pá Trăn, quanh năm phải làm lụng, làm việc không ngày nghỉ. Đến mức Mị còn cảm thấy mình không còn là con người nữa, bởi “Con ngựa, con trâu làm có lúc, đêm còn được đứng gãi chân, nhai cỏ, đàn bà con gái nhà này vùi vào việc cả đêm cả ngày”, cay đắng đến tột cùng. Cuộc sống của người con gái ấy giống như một con rùa trong xó xỉnh, lặng lẽ và chật hẹp, trơ lì trong lớp mái dày vô tri vô giác, không thiết tha đếm xỉa gì cuộc đời này nữa.
Tưởng chừng tâm hồn chai sạn trước những đau khổ ấy đã chết hẳn, nhưng cuộc đời tôi lại hồi sinh, sống lại những cảm xúc của một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và tài hoa. Đêm xuân tình ái ấy, nghe tiếng thổi sáo gọi bạn, làm lòng Mị bồi hồi nhớ nhung thuở thiếu nữ, với tiếng sáo say lòng “biết bao người mê”. Trong đêm tối nghe sáo vang vọng, Mị khóc, nước mắt chảy thành hàng, đã lâu rồi Mị chưa khóc như vậy. Mị xót xa, Mị cay đắng, căm giận cuộc đờ toàn khốn khổ, cay đắng, Mị giận dữ, Mị muốn phản kháng, Mị không muốn sống kiếp người không bằng một con vật như thế này. Mị muônd được sống như một con người, được yêu thương, được tự do, được ước mơ. Điều ấy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng tâm hồn tưởng đã chết, chai sạn của Mị đã sống lại, nồng nàn, mãnh liệt bởi tiếng sáo – âm thanh sự sống, đã đánh thức tâm hồn và trái tim vẫn còn khao khát cuộc đời của Mị sau những tháng năm bị chôn vùi, chai sạn bởi cái khổ, cái đắng cay. Rồi Mị bắt đầu vùng lên, Mị uống rượu mà uống ừng ực từng bát, uống như chưa từng bao giờ được uống, để rồi hồi tưởng về những tháng ngày tươi đẹp xưa kia.
Rồi vài can rượu, với tiếng kèn lá, làm sao bù đắp được những thiếu thốn trong lòng bao năm qua, những khao khát sống nồng nàn trong tim. Mị muốn đi chơi, Mị muốn mặc quần áo đẹp, thổi sáo, nhảy múa, vì Mị biết rằng “Mị vẫn còn trẻ”, Mị không muốn chôn vùi tuổi trẻ của mình trong phòng có một cửa sổ nhỏ như trong nhà tù như thế này. Rồi A Sử như một kẻ sát nhân, hắn muốn giết linh hồn Mị thêm một lần nữa, hắn không muốn Mị được làm người. A Sử sau đó trói Mị vào cột nhà bằng dây gai, rồi bỏ đi chơi, để lại Mị ngậm ngùi, đau đớn tột cùng. Rồi Mị nhớ có lần trong nhà này có một người đàn bà cũng bị trói như thế này và chết, cô bàng hoàng, sợ hãi, chưa bao giờ Mị muốn sống như bây giờ. Nỗi sợ hãi này, nỗi đau thể xác này chứng tỏ Mị vẫn còn sống, cả về tinh thần lẫn thể xác, trong tim Mị vẫn cháy bỏng một ý chí sống mãnh liệt. Cảm xúc này đánh dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Mị, từ việc muốn ăn lá ngón tự tử, chuyển sang sợ chết và có ý chí sinh tồn mạnh mẽ. Đây là điểm xuất phát để Mị cứu A Phủ và cứu chính cuộc đời mình khỏi ngõ cụt và sự áp bức của cường quyền, thần quyền.
Khi nhìn thấy A Phủ một chàng trai bị đánh, bị trói đứng giữa sân ngay gần đống lửa Mị vẫn thường hay sưởi ấm, nhưng Mị “vẫn thản nhiên thổi lửa, hơ tay, nếu A Phủ là cái xác chết đứng chết đấy, cũng thế thôi”. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng bên tròn sự thờ ơ, bất chấp sống chết đó đã xuất hiện những thay đổi lớn lao, một sức sống mãnh liệt âm ỉ cháy trong tấm lòng Mị. Mị cảm thương và xót thương cho số phận của A Phủ như chính cuộc đời mình, những con người không có quyền quyết định số phận của cuộc đời, biết rằng dù bị chà đạp, áp bức, rồi cũng chết trong tay bọn thống trị tàn ác. Nhất là khi nhìn thấy những giọt nước mắt của A Phủ, Mị lại nhớ đến cuộc đời đầy đau khổ của mình, Mị căm giận, căm giận nhà thống lí Pa Trần, bọn người tàn ác, chúng bắt người ta phải chết, chết đau, đói, chết rét. Mị thấy xót xa cho A Phủ lắm, bởi Mị đã là dâu bán để gạt nợ, chết ở đây đã đành, còn A Phủ có tội gì mà phải chịu cảnh như Mị. Và có lẽ giọt nước mắt của A Phủ, giọt nước mắt của một con người khao khát sự sống, như giọt nước mắt cuối cùng, đã khơi dậy sức phản kháng và lòng nhân ái trong tâm hồn Mị. Mị không phải những kẻ độc ác đó, Mị không độc ác và tàn nhẫn như vậy, Mị phải cứu người đàn ông này. A Phủ xứng đáng được sống tốt, không phải chết ở đây vì mất con bò con. Bây giờ Mị không sợ nữa. Mị cắt dây trói cho A Phủ, liều mạng để cho anh ta sống, bởi vì Mị nhìn thấy chính mình trong A Phủ. Cứu A Phủ cũng chính là cứu linh hồn Mị. Mị thực sự phản kháng, Mị làm chủ số phận của mình nên cuối cùng Mị quyết định bỏ trốn cùng A Phủ. Đây chính là biểu hiện rõ nét nhất về niềm khao khát được sống, tự do mãnh liệt trong tinh thần Mị, một con người vốn tưởng tâm hồn đã trơ lì như gỗ đá. Đồng thời khẳng định sức sống tiềm tàng mạnh mẽ, dẫu có bị cái khổ, cái tuyệt vọng, sự tàn ác của tầng lớp thống trị chà đạp đến đâu chăng nữa thì chỉ một ngọn lửa nhỏ cũng có thể bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
5. Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ ý nghĩa nhất:
Kể từ sau Cách mạng Tháng Tám, ngòi bút Tô Hoài đi sâu khám phá sức sống mãnh liệt của đồng bào các dân tộc miền núi. Trong cuộc hành trình lên vùng núi phía Bắc, ông đã viết nên tác phẩm Vợ chồng A Phủ, với nhân vật Mị, mang trong mình sức sống tiềm tàng mạnh mẽ.
Trước khi về làm vợ thống lý Pá Tra, Mị cũng giống như bao người con gái khác, đều chăm chỉ, chịu khó và có một sức sống mãnh liệt. Mặc dù gia đình đang phải gánh những khoản nợ dài hạn nhưng cô sẵn sàng nói với cha mình rằng cô sẽ làm việc và trả dần nợ. Mị là cô gái trẻ trung, yêu đời, có tiếng sáo hay khiến bao chàng trai mê mẩn. Nhưng sau cái đêm bị A Sử bắt về thì cuộc đời Mị đã rẽ sang một trang khác, đầy éo le và bi kịch.
Những ngày làm dâu nhà thống lý Pá Tra, Mị đã phải chịu biết bao những cay đắng, tủi hờn. Suốt ngày Mị chỉ thẫn thờ ngồi quay sợi gai bên cạnh tảng đá mà mặt buồn rười rượi. Mị làm việc quanh năm không lúc nào ngơi tay. Phòng Mị ở chẳng khác gì một nhà tù, chỉ có một cái lỗ vuông cỡ bàn tay, chỉ có một tia sáng trăng trắng nhàn nhạt chiếu vào, không biết là sương hay là nắng.
Nếu không trải qua một đêm xuân vui tươi, nhộn nhịp thì ta không thể biết rằng sâu thẳm trong cô gái kia, tình yêu cuộc sống vẫn vô cùng mãnh liệt. Vào những ngày xuân, không khí rộn ràng và vui vẻ hơn. Những tảng đá được tô điểm bằng những chiếc váy sặc sỡ như những bông hoa đang nở rộng. Những tia sáng nhỏ cũng chợt hiện lên trong lòng Mị. Mùa xuân ai cũng uống rượu, trong đó có Mị. Nhưng cách uống của Mị rất khác, để cho vơi đi nỗi buồn, cô uống ực cả bát to. Rồi bất chợt “ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi. Mị nghe tiếng sau vọng lại tha thiết, bồi hồi”. Tiếng sáo này đã khơi gợi lại sức sống trong Mị, làm sống lại những tháng ngày tự do, hạnh phúc, yêu đời thưở nào. Mị thấy mình còn trẻ, Mị muốn đi chơi. Nhưng khi đang chuẩn bị thì A Sử tóm lấy tóc Mị và dùng tóc trói cô vào tường. Cô khóc vì không ai giúp cô, vì quá khứ tươi đẹp lại ùa về trong cô, đánh thức một tâm hồn tưởng như đã chết. Trong lúc đó, A Phủ, một người cũng có thân phận chuộc nợ như Mị, bị trói ở ngoài vì làm mất bò của nhà thống lí. Đêm nào Mị cũng ra nhóm lửa nhưng thực tình chẳng thèm để ý đến A Phủ: “Nếu Phủ là cái xác đứng đó thì thôi. Mị vẫn trở dậy, vẫn sưởi, chỉ biết chỉ còn ở với ngọn lửa”. Vì khi đó tim Mị đã nguội lạnh, trái tim Mị đã trở nên câm lặng, số phận của chính Mị đã không còn quan trọng, huống hồ là số phận của người khác.
Nhưng lúc ấy, khi nhìn thấy giọt nước mắt A Phủ, Mị đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ: “Ngọn lửa vừa bập bùng vừa thắp lên, Mị nheo mắt thấy A Phủ vừa mở mắt, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại”. Giọt nước mắt ấy đã khiến Mị nhớ về mùa xuân năm trước, khi bị trói đứng nhưng thế, mặc dù cô khóc nhưng cũng không ai đến giúp cô cả, cũng không thể lau nước mắt đi được. Giọt nước mắt của A Phủ đã làm trỗi dậy sức sống trong Mị. Trong Mị bắt đầu trỗi dậy tình thương và sự hi sinh.
Mị quyết tâm cứu A Phủ. Đây không phải là quyết định bồng bột, mà xuất phát từ sự đồng cảm, yêu thương con người.
Sau khi cởi trói được cho A Phủ, Mị cũng chạy theo A Phủ để cứu mình. Đây là hành động tuy bất ngờ nhưng cũng vô cùng hợp lí. Nó cho thấy sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ trong Mị.
Với khả năng khắc họa tâm lý nhân vật Tô Hoài đã mang đến cho độc giả một chân dung người con gái không chỉ đẹp người đẹp nết mà còn có sức sống tiềm tàng mạnh mẽ. Mị chính là tượng trưng cho sức sống của con người, cho thấy hành trình của người nông dân đi từ bóng tối ra ánh sáng, từ khổ đau đến hạnh phúc.