Tình yêu của cha mẹ đối với con cái là vô cùng to lớn. Những câu thơ đâm chất người miền vùng núi, sử dụng nhiều biện pháp tu từ trong bài thơ Nói với con của tác giả Y Phương thật sinh động lột tả bao tâm tư của người làm cha làm mẹ. Dưới đây là một số mẫu: " Phân tích khổ 1 bài Nói với con của Y Phương hay nhất" mời các bạn đón đọc.
Mục lục bài viết
1. Bài văn phân tích khổ 1 bài Nói với con của Y Phương hay nhất:
Y Phương là một nhà thơ tài ba, và trong thơ ông, tiếng nói đến từ trái tim ông giàu chất dân tộc và được thể hiện một cách gần gũi và giản dị. Tác phẩm “Nói với con” của ông là một bài thơ xuất sắc, được dùng để biểu đạt tình cảm thiêng liêng giữa cha và con. Nó như một sự chia sẻ, trò chuyện giữa cha và con, giống như lời người cha dành cho đứa con thân yêu, mang trong mình những kỷ niệm không thể quên. Nội dung khổ thứ nhất của bài thơ tóm lược lại rằng con lớn lên trong tình yêu thương và sự hỗ trợ đến từ cha mẹ, trong cuộc sống lao động trữ tình của quê hương.
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”
Một đứa trẻ, từ khi được hình thành trong bụng mẹ, đã trải qua những cung bậc tâm sự và yêu thương vô tận từ những người thân yêu, cha mẹ. Ý này được thể hiện ngay từ những câu đầu tiên của lời thơ, giống như một lời tự sự. Bài hát “Nhật ký của mẹ” do nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung sáng tác, mở rộng ý tưởng này thông qua những câu như “bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ mong con chào đời”. Điều đó phản ánh tình yêu thương sâu sắc của cha mẹ dành cho con cái. Hình ảnh một em bé bước chân đầu tiên trên đường đời luôn nhận được sự cổ vũ và động viên từ những người thương yêu, đặc biệt là cha mẹ. Điều này tạo nên không khí ấm áp, êm đềm và hạnh phúc trong gia đình, mặc dù không lớn lao.
Trong bài nêu rõ rằng con trẻ lớn lên trong môi trường lao động tại quê hương. Tác giả muốn truyền tải đến người đọc những tình cảm quen thuộc, tình đồng bào và tình làng xóm có giá trị đáng quý. Tác giả mô tả về những kỷ niệm, những cánh rừng đầy hoa và những con đường thân thuộc, gần gũi nhưng mang trong đó những tình nghĩa sâu sắc. Ví dụ như câu thơ: “Đan lờ cài nan hoa vách nhà ken câu hát”, từ “ken, cài” không chỉ miêu tả mà còn biểu hiện sự gắn bó chặt chẽ trong công việc và cuộc sống của người dân quê hương. Câu thơ “rừng cho hoa con đường cho những tấm lòng” diễn tả vẻ đẹp của rừng núi quê hương và tình thương nuôi dưỡng con người từ trong tâm hồn cho đến lối sống. Tác giả nhờ những câu thơ này để kích thích sự nhớ nhung, giúp con phải yêu thương xóm làng, quý trọng những người đã gắn bó với mình, những người không cùng máu mủ nhưng quan trọng hơn cả người thân. Như vậy, đoạn thơ khẳng định rằng con trẻ lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ và sự bảo bọc của quê hương là nguồn gốc của mình.
Kết thúc bài viết, em muốn tóm tắt lại giá trị nội dung của bài và chia sẻ cảm nhận của mình. Những đặc sắc nghệ thuật mà tác giả đã lồng ghép trong từng câu thơ một cách nhuần nhuyễn lột tả một cách sâu sắc nội dung của khổ thơ một như từ ngữ giàu hình ảnh, sức gợi cảm, cách nói của người miền núi, thể thơ được sử dụng thì tự do phóng khoáng, thể hiện được giàu sức khái quát, vừa mộc mạc nhưng giàu chất thơ, ngoài ra còn có các phép tu từ so sánh, điệp ngữ.
2. Bài văn phân tích khổ 1 bài Nói với con của Y Phương hay:
Nhà thơ Y Phương, người thuộc dân tộc Tày, được biết đến với bài thơ “Nói Với Con” nổi tiếng. Trong khổ thơ đầu tiên của bài thơ, nhà thơ đã cho chúng ta thấy rằng cội nguồn sinh dưỡng của mỗi con người nằm trong gia đình và quê hương. Gia đình là nguồn đầu tiên của sự trưởng thành, nơi con người nhận được tình yêu và bảo vệ từ bố mẹ. Bốn câu thơ đầu tiên tạo nên hình ảnh một gia đình ấm cúng. Đứa trẻ ấy, các bước đầu tiên của cuộc sống, biết lúc nào phải bước tới cha và bước tới mẹ. Tất cả những điều đó được yêu thương và chăm sóc trong vòng tay của cha mẹ. Kỉ niệm hạnh phúc trong ngày cưới của bố mẹ là nguồn cung cấp động lực để con trưởng thành. Gia đình là nền tảng quan trọng cho sự phát triển của mỗi con người. Nguồn sinh dưỡng thứ hai đó là quê hương với “người đồng mình”. “Người đồng mình” là cách mà người dân cùng vùng miền gần gũi gọi nhau. Mặc dù cuộc sống của những người đồng mình còn đơn sơ và gian khổ, họ phải lao động vất vả để tạo dựng những điều đẹp đẽ như đan lò, xây nhà. Tuy nhiên, tâm hồn của họ vẫn bay bổng, lãng mạn. Họ làm việc trong âm nhạc, vẽ đẹp cho cuộc sống của họ bằng những bông hoa. Cảm giác hạnh phúc của một đứa trẻ khi được sống trong một quê hương ấm áp thì không gì sánh được. Hai hình ảnh “rừng cho hoa” và “con đường cho những tấm lòng” cùng với điệp ngữ “cho” đã thể hiện sự hào phóng của quê hương, núi rừng. Với thể thơ tự do, nhịp điệu chậm rãi cùng với lời thơ tự nhiên, sinh động và gần gũi, cùng với những phương pháp nghệ thuật như nhân hoá và điệp ngữ, nhà thơ Y Phương đã khắc họa cội nguồn sinh dưỡng của mỗi con người trong cuộc sống. Khổ thơ đầu tiên của bài thơ “Nói Với Con” của nhà thơ Y Phương là một khổ thơ ý nghĩa và tuyệt vời. Nó đã cho thấy nguồn gốc để xây dựng sự trưởng thành trong mỗi con người.
3. Bài văn phân tích khổ 1 bài Nói với con của Y Phương xuất sắc:
Ngoài trời mưa phùn bay, âm vang vọng rừng từ xa giọng hát của nhà thơ Y Phương như thể nói với con mình. Những lời thơ đơn giản nhưng lại khiến độc giả không thể quên. Có phải những gì cha dạy con trong bài thơ cũng chính là những lời yêu thương ôn hòa mà bao người cha muốn con mình hiểu được không? Mỗi khi đọc bài thơ, ta như cúi đầu thành kính trở về nguồn gốc, về những điều quan trọng nhất. Nhưng lấy lời của người cha tâm tình với con, nhà thơ đã nhắc nhở về nguồn gốc của mỗi con người, qua đó thể hiện lòng tự hào về sức mạnh, bền bỉ và phẩm chất tốt đẹp của dân tộc và quê hương. Tình yêu của cha mẹ và sự quan tâm uyên thâm của quê hương đối với con người là vô tận. Con trưởng thành từng ngày trong không gian thiêng liêng ấy. Bằng bốn câu thơ đầu, Y Phương đã tường minh không khí ấm áp, êm đềm trong gia đình, nơi con người được ôm ấp và bảo vệ.
Chúng ta đã tưởng như đang ngắm một bức tranh về một đứa bé mới tập đi, cùng với việc học nói. Ngôn từ “bước tới” và “chạm” được tài hoa sử dụng, làm nổi bật tinh thần của bức tranh. Cách thể hiện tư duy của nhà thơ thực sự độc đáo. Khi đứa trẻ bước từng bước, mỗi tiếng cười của nó được cưng chiều và chăm sóc bởi cha mẹ, đón nhận với niềm vui. Đó là một gia đình hạnh phúc: một cặp vợ chồng trẻ cùng với đứa con thơ ấu, ngôi nhà luôn tràn đầy tiếng nói và tiếng cười. Tuy nhiên, sau những lời nói cụ thể đó, tác giả muốn tóm lược một khía cạnh quan trọng hơn: con sinh ra trong hạnh phúc và lớn lên dưới tình yêu thương, trong sự chăm sóc, hy vọng từ cha mẹ. Những hình ảnh ấm áp với cha mẹ, những âm thanh sống động, vui tươi với tiếng nói và tiếng cười là những biểu hiện của một không khí gia đình ấm áp, thân thuộc, đầy hạnh phúc. Những hình ảnh đáng yêu này luôn là ước mơ hạnh phúc của con người. Đó sẽ là món quà quý giá trong cuộc sống, trong tâm hồn của con. Đứa trẻ lớn lên trong cuộc sống lao động cần sự khám phá từ cha mẹ, trong một cảnh thiên nhiên xinh đẹp, thơ mộng của quê hương. Khi nhìn thấy con trưởng thành từng ngày, cha mẹ càng yêu quý thêm miếng đất mà tổ tiên, ông bà đã để lại. Câu thơ vang lên từ trái tim tràn đầy tình yêu sâu sắc:
“Người đồng mình yêu lắm con ơi!”
Nhà thơ tự hào về những người cùng sinh sống trên miền đất quê hương đã nuôi dưỡng và hình thành con người. Cuộc sống lao động cần cù và vui vẻ của đồng bào dân tộc được nhà thơ mô tả như những hình ảnh trong thần thoại. Động từ “cài” và “ken” diễn tả động tác lao động cụ thể và đồng thời thể hiện sự hòa hợp, gắn bó giữa thực tế và tình yêu đất nước, tinh thần của người dân vùng cao. Đan lưỡi đánh cá, dưới bàn tay khéo léo của người Tày, những chiếc nan nứa, nan trúc và nan tre trở thành những “nan hoa” tuyệt đẹp. Những tấm vách nhà không chỉ được gắn bằng gỗ mà còn được kết thành từ “câu hát”. Các động từ “đan”, “ken”, và “cài” không chỉ giúp người đọc hình dung công việc cụ thể mà còn thể hiện sự kết nối, hòa trộn và tình yêu thương giữa con người và quê hương, xứ sở. Cuộc sống lao động đó, sinh hoạt gia đình đầy niềm vui được đặt trong một quê hương giàu đẹp và nghĩa tình. Rừng núi quê hương đã che chở và nuôi dưỡng nhiều thế hệ trẻ về cả lòng và lối sống.
Rừng không chỉ cung cấp gỗ và lâm sản quý giá, mà còn mang đến sự thơm ngát của hoa. Con đường không chỉ dùng để đi tới một nơi nào đó, mà còn truyền đạt những tấm lòng nhân hậu và sự bao dung. Đó là con đường của tình nghĩa. Đối với Y Phương, con đường đó là quê hương thân thuộc: con đường dẫn vào làng, dẫn vào thung lũng, ra rừng, ra sông, ra suối. Nó cũng là con đường đi học, làm ăn, và cũng là con đường dẫn tới mọi ngóc ngách, mọi vùng đất của đất nước. Từ “cho” mang ý nghĩa sâu sắc. Thiên nhiên đã che chở, nuôi dưỡng và làm sống lòng con người. Người ta cảm thấy sung sướng khi ôm con vào lòng, khi nhìn thấy con lớn lên và suy ngẫm về tình nghĩa trong làng xóm quê nhà. Nhà thơ đã suy ngẫm về gốc rễ hạnh phúc. Người cha còn nhắc đến ngày cưới của mình với con để mong con luôn nhớ sống trong tình yêu sáng trong và hạnh phúc của cha mẹ. Ngày đó, ngày cưới của cha mẹ, được xem là ngày đẹp nhất trên đời, là lúc cha và mẹ được gặp nhau nhờ “duyên trời”, và ngày đó cũng là lúc con bắt đầu hình thành. Người cha muốn con hiểu ý nghĩa của ngày đó, một kỷ niệm thiêng liêng không bao giờ phai mờ với cha mẹ và giờ đây in sâu trong tâm trí con. Đó là điểm khởi đầu của mọi tình yêu thương trong con. Người cha muốn con hiểu được những điều đó, để con biết trân trọng tình yêu và tự hào về quê hương, về gia đình… Chính quê hương đã tạo ra cuộc sống hạnh phúc, mạnh mẽ và lâu dài cho cha mẹ.