Việc quan tâm. chia sẻ đến những người yếu thế trong xã hội là bài học vô cùng quan trọng đối với tất cả các em học sinh cũng như mọi người. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật hay nhất, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật hay nhất:
Trong khu phố nhỏ của tôi, không ai không biết đến bà Năm – một phụ nữ già mù sống một mình trong căn nhà nhỏ ở cuối con ngõ. Bà Năm, với vóc dáng già nua, cơ thể gầy gò và di chuyển chậm rãi, một phần do lưng còng trước gánh nặng của thời gian, một phần do đôi mắt không còn khả năng nhìn thấy gì. Người ta kể rằng, bà mù cả hai mắt từ khi còn nhỏ do một cơn sốc từ thuốc.
Ngày nay, bà vẫn sống trong ngôi nhà mà cha mẹ để lại, không chồng, không con, và không tài sản gì cả. Thu nhập ít ỏi của bà đến từ công việc làm đồ thủ công như chẻ tăm và làm đũa tre, công việc này bà nhận từ hội người khuyết tật. Cuộc sống khó khăn của bà Năm đã thu hút sự quan tâm và lòng nhân ái của một số người trong khu phố, trong đó có Liên và Hà.
Một ngày, Liên và Hà quyết định mời tôi tham gia vào hành động nhân ái giúp đỡ bà Năm. Nơi bà lão ấy sống vô cùng đơn sơ nếu không muốn nói là nghèo khổ. Tuy nhiên nó lại vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Dường như mỗi buổi sáng, bà Năm dều bắt đầu một ngày bằng việc quét dọn nhà cửa, rửa chén bát, sau đó mới ngồi xuống ăn uống và tiếp tục công việc hàng ngày. Liên nói:
– Chúng ta sẽ cùng nhau giúp bà vào các buổi chiều thứ ba, thứ sáu và sáng chủ nhật. Chúng ta sẽ quét dọn nhà, rửa chén bát và mâm bát cho bà. Đồng thời, chúng ta cũng cần sửa chữa và nâng cấp hệ thống nước để bà không cần phải lấy nước từ nhà bên kia. Chúng ta sẽ xách nước đổ đầy cái chum của nhà bà. Ngoài ra, chúng ta còn có thể tận dụng đám đất phía sau nhà, làm sạch cỏ và trồng một số loại rau như khoai lang. Điều này sẽ giúp bà Năm có thêm nguồn thực phẩm tự trồng của mình.
Mỗi khi chúng tôi ghé thăm, bà Năm luôn mỉm cười hạnh phúc. Bà ngừng công việc chẻ tăm, nhìn chúng tôi và nói:
– Các cháu thật tốt bụng và ngoan ngoãn. Làm sao ta có thể cảm ơn các cháu đây nhỉ? Hãy để bà kể một câu chuyện cổ tích cho các cháu nghe nhé!
Chúng tôi thích thú và vỗ tay ầm ĩ. Trong khi chúng tôi làm việc, bà Năm kể những câu chuyện cổ tích với giọng điệu chậm rãi. Đôi mắt của bà luôn nhìn về phía trước như thế bà có thể hình dung rõ hình ảnh trong trí tưởng của mình. Những câu chuyện về bà tiên và ông bụt luôn xuất hiện để giúp đỡ những người tốt gặp khó khăn là những bài học mà tôi nhớ nhất.
Trong những khoảnh khắc đó, khuôn mặt của bà Năm trở nên tươi vui và hạnh phúc. Chúng tôi cũng như vậy, niềm vui từ việc giúp đỡ người khác là một trải nghiệm tuy nhỏ nhưng đã làm dịu đi phần nào cô đơn và buồn bã trong cuộc sống già dặn của bà Năm. Đó thật sự là sự hài lòng khi chúng tôi cảm nhận được ý nghĩa của câu tục ngữ: “thương người như thể thương thân.”
2. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật ngắn gọn nhất:
Hưng, người bạn thân nhất của tôi, là người hàng xóm sống gần nhà tôi và đang phải đối mặt với một hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn. Cha Hưng đã qua đời khi cậu chỉ mới lên hai. Mẹ của Hưng thì phải làm lụng vất vả để nuôi cậu lớn, với một mình cô phải đảm nhận cả vai trò của cha và mẹ.
Khi Hưng lên 7 tuổi, một cơn sốt nặng đã tấn công cậu, làm cho cả hai chân của Hưng bị liệt. Dù mẹ Hưng đã cố gắng mọi cách, từ làm việc kiếm tiền, vay mượn cho đến việc bán một nửa ngôi nhà để có đủ tiền điều trị tại các bệnh viện uy tín nhưng tình hình sức khỏe của Hưng vẫn không cải thiện. Gia đình Hưng ngày càng rơi vào cảnh khốn khó, và mỗi bữa ăn là một cuộc đua với thời gian của mẹ Hưng, không kể đến những điều cơ bản khác.
Quan tâm và lo lắng vô cùng về tình cảnh khó khăn của Hưng, tôi đã chia sẻ với bố tôi về ước mơ học hành của Hưng. Tôi nói: “Con thật lòng thương Hưng lắm bố ạ! Hưng muốn học hành nhưng lại không có điều kiện. Bố có cách nào giúp Hưng thực hiện được ước mơ không ạ?”
Nghe tôi nói vậy, bố tôi đáp: “Bố sẽ viết đơn xin cho Hưng được học tại trường như các bạn khác, và bố sẽ kêu gọi khu phố chúng ta cùng góp tiền mua một chiếc xe lăn cho Hưng. Con hãy chịu khó động viên và đưa Hưng đến trường nhé!”
Một tháng sau, cả khu xóm đã đoàn kết góp đủ tiền để mua tặng Hưng một chiếc xe lăn. Đồng thời, nhà trường cũng chấp thuận để Hưng tham gia học như bất kỳ học sinh nào khác. Khi năm học mới bắt đầu, tôi thường dậy sớm hơn để chuẩn bị sách vở và đưa Hưng đến trường. Trên con đường tới trường, chúng tôi luôn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong những cuộc trò chuyện của mình.
Nhờ sự nỗ lực học tập miệt mài trong suốt một năm, Hưng đã đạt danh hiệu học sinh khá giỏi và trở thành người bạn được các bạn trong lớp yêu mến và nể phục. Cũng trong thời gian đó, gia đình tôi chuyển công tác lên thành phố, khiến cho tôi phải chia tay với trường lớp và Hưng. Mặc dù có sự tiếc nuối, tôi và Hưng vẫn duy trì liên lạc, thường xuyên viết thư và động viên nhau trong hành trình rèn luyện và học tập.
Điều tuyệt vời nhất là sau một năm sử dụng chiếc xe lăn, Hưng đã tự mình điều khiển xe đến trường. Thông báo từ Hưng là anh ấy đã đạt danh hiệu học sinh giỏi xuất sắc là niềm vui lớn với tôi. Tôi hạnh phúc vì đã chứng kiến sự vươn lên mạnh mẽ và sự cố gắng không ngừng của Hưng trong hành trình học tập của mình. Đó là một bài học về ý chí và sự vượt khó, từ người bạn thân nhất của tôi – Hưng.
3. Kể về việc làm của em để giúp người khuyết tật ý nghĩa nhất:
Nam, cậu bé cùng tuổi với em, mang đến một câu chuyện đầy cảm xúc và lòng nhân ái. Thực tế, Nam không may mắn khi phát triển kém cả về trí tuệ và thể hình. Bố mẹ của Nam đã dành nhiều nỗ lực, đưa cậu bé đến khám nhiều bác sĩ và bệnh viện, tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề của con trai, nhưng cuối cùng họ cũng phải chấp nhận sự thực rằng thời gian có thể là điều duy nhất giúp Nam phát triển hơn.
Nhà của em nằm gần nhà Nam, và em thường xuyên đến chơi với cậu bé, cũng như hỗ trợ Nam trong hành trình học tập của mình. Nam, mặc dù đã mười tuổi, nhưng trông nhỏ bé như một học sinh lớp một. Tay chân của cậu bé bình thường, không có vấn đề gì, nhưng mảnh khảnh và yếu đuối. Nam gặp khó khăn trong việc cầm nắm, đôi khi không thể tự sắp xếp mọi thứ như những người bình thường. Cậu bé vụng về và yếu đuối, đặc biệt là khi cầm nắm một vật gì đó. Việc làm rơi vỡ đồ đạc là điều thường xuyên xảy ra, và Nam luôn cần có người ở bên cạnh để giúp đỡ.
Nam chưa hiểu rõ về các chữ cái, âm và vần. Cậu bé không biết đọc và chỉ giới hạn việc tô màu trên giấy. Em đã cố gắng giúp Nam nhớ các phụ âm và vần, chỉ dẫn cậu cách viết các chữ. Dần dà, Nam bắt đầu đọc được một chút và hoàn thành tập một sách Tiếng Việt lớp một. Mỗi ngày, em dành một giờ đồng hồ giúp Nam học, sau đó chúng em thưởng thức thời gian vui vẻ với trò chơi cờ cá ngựa.
Cuộc sống không luôn dễ dàng cho Nam, có những khoảnh khắc cậu ốm và gầy đi, thậm chí kéo dài cả tuần. Tuy nhiên, những khoảnh khắc học tập và chơi đùa cùng em đem lại niềm vui và nụ cười dễ thương từ Nam. Em cảm nhận sâu sắc rằng sự bình thường là một món quà lớn, và điều này khuyến khích em trân trọng bản thân và chia sẻ tình thương với Nam.
Em yêu quý Nam, và qua trải nghiệm này, em thấu hiểu rằng sự bình thường và không tàn tật là một điều quý giá. Em hy vọng rằng Nam sẽ phát triển tốt hơn và sẽ không ngừng ủng hộ và chia sẻ niềm vui với cậu bé.