Đêm nay Bác không ngủ là một tấm lòng chân thành của tình yêu và tình thương mà Bác dành cho bộ đội và nhân dân. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
- 1 1. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi hay nhất:
- 2 2. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi điểm cao:
- 3 3. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi siêu hay:
- 4 4. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi ngắn gọn:
- 5 5. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi chọn lọc:
1. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi hay nhất:
Trong chiến dịch Biên giới vào cuối năm 1950, Bác Hồ tự mình xuống tận mặt trận, dẫn đầu và chỉ huy cuộc chiến đấu của bộ đội và nhân dân Việt Nam. Một đêm nọ, đoàn quân tạm nghỉ giữa đồng hoang, trời đổ mưa nhẹ. Mái tóc của Bác đã nhuốm màu bạc trắng qua tháng ngày gian khổ của cuộc chiến. Một trong những đội viên thức dậy bất ngờ thấy Bác vẫn ngồi đó một cách tĩnh lặng. Khi ánh sáng lòa lên, mái tóc bạc của Bác tỏa sáng dưới màn mưa.
Anh đội viên không thể không cảm thấy thương và ái ngại trước vẻ tĩnh lặng của Bác. Thế rồi, Bác Hồ bắt đầu vén mỗi chiếc chăn một, đắp ấm từng chiến sĩ. Bác di chuyển nhẹ nhàng để không làm họ tỉnh giấc. Ánh mắt anh đội viên ngời lên với tình yêu thương không giới hạn.
Trong lúc đó, anh đội viên cảm thấy lòng mình đang tràn đầy nỗi lo lắng và quan tâm. Anh liên tục thản nhiên hỏi Bác:
– Bác ơi, Bác chưa ngủ sao? Bác có lạnh không ạ?
Bác Hồ vui vẻ đáp:
– Chú đừng lo, chú cứ ngủ đi. Ngày mai, chú lại cùng Bác tiếp tục chiến đấu.
Anh đội viên nghe lời, nhắm mắt lại nhưng vẫn không yên tâm. Anh lo lắng rằng Bác sẽ bị ốm, và chiến dịch còn dài, rừng rậm còn xa. Bác không nên bỏ giấc ngủ để dành sức cho ngày hôm sau. Một đêm qua đi, anh đội viên quyết định không thức nữa, hy vọng Bác sẽ được nghỉ ngơi.
Nhưng đến lần thứ ba anh thức dậy, sự hoảng sợ bao trùm anh. Bác Hồ vẫn ngồi đó, trái tim của anh đội viên không kìm nén được nữa, anh quyết định nói:
– Bác ơi, trời đã khuya lắm rồi. Bác hãy nghỉ ngơi đi, xin Bác ạ!
Bác Hồ nhẹ nhàng đáp:
– Chú cứ yên tâm đi, chú ngủ đi. Bác còn thức để chắc chắn rằng mọi người đều được ấm áp và an lành. Bác không muốn đoàn công phải ngủ ngoài trời dưới mưa, vì không có đủ chăn và áo ấm. Hãy để Bác lo lắng thay vì chú.
Nghe lời của Bác, anh đội viên tự hào và ấm lòng. Anh quyết định tiếp tục đắp chăn cùng Bác và chia sẻ khó khăn và gian khổ trong cuộc chiến này, trở thành người đồng hành trung thành bên cạnh Bác Hồ trong thời kỳ gian khó và đầy hy sinh.
2. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi điểm cao:
Khi đêm đã khuya, ngoài trời, cơn gió lồng lộng thổi qua. Tiếng kêu của các loài chim, thường thấy trên tán cây vào ban ngày, giờ đã tĩnh lặng. Cảnh vật xung quanh rừng Việt Bắc trở nên âm u, tĩnh mịch.
Tôi, trong vòng vây của bóng tối, thấy mình không thể vào giấc ngủ. Tâm trí tôi trôi vào suy tư về trận chiến trong ngày mai, chiến dịch Điện Biên Phủ, một cuộc chiến đấu lịch sử đầy quyết tâm và hy sinh. Khi tôi đang bao mình trong dòng suy tư, thì bỗng nghe tiếng sột soạt rất nhẹ xâm nhập vào tôi. Tôi mở mắt, và cảm giác đầu tiên trong tâm hồn là: “Có phải Bác Hồ không? Mà sao Bác vẫn chưa ngủ vào giờ này?”
Rồi, tôi chắc chắn rằng đó chính là Bác Hồ. Bác Hồ yên lặng ngồi gần lửa hồng phập phồng từ chiếc bếp tự nhiên. Khuôn mặt của Bác bày tỏ sự tĩnh lặng và tư tưởng sâu xa. Ngoại trời, mưa rơi nhẹ, tiếng mưa rơi lành lạnh, lặng lẽ. Bác Hồ dường như đã điều gì đó trong tâm trí mình. Tôi nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng cảm thấy lòng mình tràn đầy tình yêu và thương mến đối với Bác. Kế tiếp, Bác bắt đầu tự mình đi dém chăn cho mỗi người trong chúng tôi, từng chiếc chăn một. Bác Hồ điều động nhẹ chân và bước đi vô cùng dịu dàng, để không làm ai bị đánh thức. Bóng dáng của Bác được thảo dương dưới ánh lửa lung linh, tạo lên một hình ảnh ấm áp và bao trùm toàn bộ khuôn lều. Tôi cảm thấy như trong một giấc mơ, thấy bóng dáng của Bác làm cho tôi cảm thấy ấm áp hơn cả ánh lửa hồng đang bùng cháy rực rỡ.
Thấp thỏm trong lòng, tôi không thể không hỏi:
– Bác ơi, Bác không đi ngủ sao? Bác cảm thấy lạnh chứ?
Bác Hồ mỉm cười nhẹ và trả lời:
– Có, Bác vẫn chưa đi ngủ. Chú cứ yên tâm ngủ đi, để mai Bác tiếp tục cuộc chiến với mọi người.
Tôi nghe lời Bác và đóng mắt lại, nhưng trong tâm hồn tôi vẫn còn nghĩ về Bác và lo lắng rằng Bác có thể bị ốm. Cuộc chiến còn dài, rừng núi Việt Bắc đầy khó khăn. Nếu Bác không nghỉ, sẽ không đủ sức để tiếp tục cuộc chiến. Vậy nên, tôi quyết định tạm thời đi vào giấc ngủ.
Nhưng đến lần thứ ba tôi thức giấc, đã là canh tàn, ánh sáng của mặt trời đã bắt đầu chiếu sáng. Tôi thấy Bác Hồ vẫn ngồi đó. Tôi không kìm nén được sự bất an và hoảng hốt, và tôi nói:
– Bác ơi, trời đã sáng rồi, xin Bác hãy đi nghỉ ngơi.
Bác Hồ nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và nói:
– Chú cứ yên tâm đi, hãy nghỉ ngơi. Bác không muốn làm phiền chú. Bác chỉ lo lắng cho những đồng bào công nhân ở xa, phải ngủ dưới trời mưa như thế này, không có đủ chăn áo ấm. Hãy để Bác lo lắng thay vì chú.
Tôi hiểu ra điều quan trọng ở đây. Bác Hồ không chỉ quan tâm đến chúng tôi mà còn quan tâm đến những người dân công nhân ở xa, người mà Bác chưa từng gặp mặt. Tấm lòng và tình thương của Bác Hồ thật cao cả. Trái tim tôi tràn đầy niềm hạnh phúc và tôi quyết định thức cùng với Bác.
Đêm nay, Bác Hồ không ngủ để Bác có thể lo lắng cho chúng tôi và để Bác thấu hiểu tình hình của những người dân công nhân đang ở xa và phải đối mặt với khó khăn. Bác Hồ, đúng là người cha thương yêu của dân tộc Việt Nam.
3. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi siêu hay:
Trong suốt cuộc đời của tôi, những kỷ niệm đẹp nhất chính là những ngày tôi được sống và chiến đấu bên cạnh Bác Hồ, người đã để lại trong tôi những ấn tượng khó phai.
Lúc đó, tôi còn là một anh lính mới (chúng tôi thường gọi là đội viên). Đơn vị của tôi vừa mới bước chân ra mặt trận, và cũng trong khoảnh khắc đó, Bác Hồ đã trực tiếp xuống chiến trường để chỉ đạo cuộc tiến quân. Đêm đó, Bác ở lại ngủ cùng chúng tôi tại đơn vị. Trong đêm ấy, Bác đã để lại trong tôi một ấn tượng mà mãi mãi không thể phai nhạt.
Khoảng nửa đêm, khi tất cả anh em chiến sĩ đã chìm sâu trong giấc ngủ say, tôi tỉnh giấc một cách bất thường. Tôi chưa kịp mở mắt hoàn toàn, nhưng tôi đã nhận ra khuôn mặt của Bác Hồ. Bác Hồ vẫn thức, và dường như không hề ngủ. Bác Hồ ngồi im lặng bên bếp lửa. Ngoài trời, mưa rơi nhẹ nhàng. Tôi nhìn thấy Bác, và từng giây phút, tôi lại cảm thấy lòng thương yêu Bác ngày càng sâu. Bác đang thổi bùng lửa, giống như một người cha già tóc bạc đang tạo lửa để làm ấm cho chúng tôi.
Tôi vẫn im lặng và quan sát. Bác Hồ đứng dậy, bước đi từng bước một. Bác đi đến từng chiếc chăn một và trải chúng lên người chúng tôi nhẹ nhàng. Bóng dáng của Bác tựa như một bức tranh huyền bí, to lớn hơn cả ngọn lửa ấm áp đang rực rỡ. Tôi cảm thấy mơ màng, như đang ở trong một giấc mơ thực tế. Sự hiện diện của Bác làm cho tôi cảm thấy ấm áp hơn cả ánh lửa hồng đang toả sáng.
Trái tim tôi đang đập mạnh, và tôi không thể nén lại sự cảm động trong tôi. Tôi thầm thì hỏi:
– Bác ơi! Bác chưa đi ngủ à? Bác có lạnh không?
Bác Hồ quay đầu lại, mỉm cười và nói với tôi bằng giọng ấm áp:
– Không sao cả, chú hãy tiếp tục ngủ để dành sức cho ngày mai, để chúng ta có thể đánh bại kẻ thù.
Tôi vâng lời Bác và nhắm mắt lại, nhưng tâm trí tôi vẫn bồn chồn. Tôi lo lắng rằng Bác có thể bị ốm. Chiến dịch vẫn còn dài, và những khó khăn còn chờ đợi ở phía trước. Lần thứ ba tôi tỉnh giấc, đã là canh tàn, ánh sáng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi. Tôi hoảng hốt khi thấy Bác Hồ vẫn ngồi đó. Tôi lên tiếng:
– Bác ơi! Trời đã sáng rồi, hãy đi nghỉ ngơi chút đi.
Bác Hồ vẫn trả lời tôi bằng giọng dịu dàng:
– Chú cứ yên tâm ngủ, để Bác lo lắng về những người công nhân ở xa đang phải chịu đựng ngoài trời, trong cái mưa này, không có đủ áo ấm. Hãy để Bác lo, chú yên tâm ngủ.
Tôi hiểu được điều quan trọng ở đây. Bác Hồ không chỉ quan tâm đến chúng tôi mà còn quan tâm đến những người công nhân ở xa, người mà Bác chưa từng gặp mặt. Tấm lòng và tình thương của Bác Hồ thật cao cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc và quyết định thức cùng với Bác.
Trong đêm đó, Bác Hồ không ngủ để Bác có thể lo lắng cho chúng tôi và cho những người công nhân xa xôi, đang phải đối mặt với khó khăn. Bác Hồ, chính là người cha thân thương của dân tộc Việt Nam.
4. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi ngắn gọn:
Trong thời kỳ chiến tranh chống thực dân Pháp, Bác Hồ đã trực tiếp tham gia chỉ đạo chiến dịch. Đêm khuya, trời mưa, và gió lạnh thổi qua từng cơn, làm cho nhiệt độ cảm thấy đang giảm dần. Các chiến sĩ, sau một ngày dài hành quân và vất vả, đã sâu trong giấc ngủ, nhưng Bác Hồ vẫn chưa ngủ. Bác Hồ cẩn thận khởi lửa để tạo nhiệt độ ấm áp cho các chiến sĩ, sau đó từng bước đi đến từng người, dém chăn cho họ. Hành động này của Bác Hồ khiến người ta nghĩ đến một người cha quan tâm và lo lắng cho con cái của mình.
Một anh đội viên nảy mắt sau giấc ngủ khi thấy Bác Hồ chưa ngủ và nói:
– Sao Bác chưa ngủ ạ? Bác đang suy nghĩ về điều gì ạ?
Bác Hồ nhẹ nhàng đáp:
– Chú hãy cứ tiếp tục giấc ngủ của mình, để dành sức cho ngày mai, cho cuộc đánh giặc.
Mặc dù anh đội viên vâng lời người cha già này, nhưng ông vẫn lo lắng và không thể ngủ sâu, trong lòng lo sợ rằng Bác Hồ có thể ốm do thức khuya. Bác Hồ đã sống đến tuổi cao và thức suốt đêm để chỉ đạo cuộc chiến sắp diễn ra trước mắt, điều này khiến anh đội viên cảm thấy rất lo lắng.
Khi anh đội viên thức dậy lần thứ ba, là vào buổi sáng sớm, anh đã thấy Bác Hồ vẫn đang thức. Anh đội viên quyết định yêu cầu Bác Hồ đi ngủ để nghỉ ngơi, nhưng lần này, Bác Hồ đã chia sẻ những lo lắng của mình. Bác Hồ nói rằng Bác đang nghĩ về đoàn dân công ở xa đang phải chịu đựng ngoài trời, trong cái thời tiết lạnh và mưa rét này, không có đủ áo ấm. Bác Hồ mong rằng mặt trời sẽ mọc sớm để không ai phải chịu lạnh, không ai phải đau khổ nữa. Bác Hồ nói như một người cha lo lắng cho con cái của mình. Lời nói của Bác Hồ khiến anh đội viên cảm phục và thương yêu Bác Hồ hơn. Anh quyết định thức suốt đêm cùng với Bác Hồ.
Đêm đó, Bác Hồ đã thức suốt cả đêm, không để mắt mình gắn với giấc ngủ, vì Bác Hồ lo lắng và quan tâm đến cuộc sống của các chiến sĩ, cũng như những người công nhân đang phải chịu cảnh khó khăn. Bác Hồ không chỉ là người quan tâm đến chúng tôi mà còn là người lo lắng cho tất cả, thậm chí cả những người xa xôi mà Bác chưa từng gặp mặt. Tấm lòng và tình thương của Bác Hồ thật cao quý. Đêm đó, Bác Hồ không ngủ, bởi vì Bác Hồ là Hồ Chí Minh, người đã dành cuộc đời mình để yêu thương và lo lắng cho tất cả mọi người.
5. Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ bằng văn xuôi chọn lọc:
Vào năm đó, Bác Hồ đã trực tiếp ra mặt trận để chỉ huy và giám sát cuộc chiến của bộ đội và nhân dân. Bác cũng thường xuất hiện tại các trạm chỉ huy trận đánh gần chiến trường để chỉ đạo các trận đấu. Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác trong chiến dịch.
Một đêm trời, mưa đang rơi mạnh và gió lạnh thổi qua từng cơn. Chúng tôi đã nghỉ lại trong một căn lán nhỏ, với mái lá xơ xác ở giữa khu rừng. Sau một ngày dài và mệt mỏi vì hành quân, giấc ngủ đã nhanh chóng đến với tôi. Tôi tỉnh giấc đột ngột và thấy có một bóng người đang ngồi yên bên bếp lửa. Sau khi nhận ra đúng ai đó, tôi bất ngờ: đó là Bác Hồ!
Lửa sáng rực và Bác Hồ ngồi đó, trầm ngâm và im lặng. Gương mặt của Người đầy tĩnh lặng, đôi mắt nhìn sâu vào ngọn lửa, chòm râu đậm nét. Tôi cảm thấy mình như đang trong một giấc mơ kỳ lạ, với hình ảnh của Bác như một bức tranh được vẽ lên bầu trời đêm.
Sau đó, Bác Hồ điều chỉnh chăn cho từng người trong chúng tôi một cách nhẹ nhàng và cẩn thận. Tôi không thể ngừng cảm động và tôn kính trước hành động của Người. Sau khi chăm sóc cho chúng tôi, Bác Hồ trở lại nơi mình đã ngồi gần bếp lửa. Ánh lửa phản chiếu bóng dáng của Người rõ ràng trên tường. Bóng dáng của Bác cao lồng lộng như một bức tranh bao trùm lên tất cả chúng tôi và mang đến sự ấm áp.
Tôi lặng lẽ hỏi:
– Thưa Bác, Bác có lạnh không ạ? Trời đã khuya lắm rồi, cháu mời Bác đi nghỉ ngơi đi ạ!
Bác Hồ nhẹ nhàng mỉm cười và đáp:
– Cháu hãy tiếp tục giấc ngủ của mình, để dành sức cho ngày mai, cho cuộc đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác và nhắm mắt, nhưng không thể ngủ được. Tôi cảm thấy lo lắng và bồn chồn cho sức khỏe của Bác Hồ. Chiến dịch còn dài và đầy khó khăn. Lần thứ ba tôi tỉnh giấc, tôi thấy Bác Hồ vẫn đang ngồi đó. Tôi lo lắng và kêu lên:
– Bác ơi, trời đã khuya lắm rồi! Mời Bác đi nghỉ đi!
Bác Hồ tiếp tục mỉm cười và nói:
– Cháu hãy tiếp tục giấc ngủ ngon. Bác nghĩ về đoàn dân công ở ngoài rừng, không có đủ chăn chiếu, đêm mưa như thế này, họ chắc chắn rất lạnh. Bác mong rằng trời sẽ mau sáng.
Khi tôi biết được lý do mà Bác Hồ vẫn thức, tôi cảm thấy nghẹn ngào. Tôi quyết định thức cùng Bác.
Bác Hồ thật vĩ đại khi dành tình thương và quan tâm của mình cho tất cả mọi người.