Đóng vai vợ ông giáo kể lại chuyện lão Hạc bán chó là tài liệu vô cùng bổ ích giúp quý độc giả tiết kiệm thời gian và công sức làm việc. Sau đây là nội dung chi tiết mời các bạn cùng tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó:
1.1. Dàn ý 1:
A. Mở bài
Hướng dẫn về bản thân
B. Thân bài
Khi tôi từ tầng dưới đi lên, tôi bắt gặp ông Hạc đang đứng trước cổng, gọi lên nhà tôi.
Ông chưa kịp ngồi xuống, đã lên tiếng: “Cậu Vàng đã ra đi, ông giáo ạ.”
Ông đã phải từ bỏ một người bạn mà ông yêu quý.
Mỗi lần ghé nhà tôi, ông đều cho hắn đi cùng. Ông kể và khóc, đôi mắt ông ướt đẫm nước mắt.
Tôi tự hỏi làm sao người già như ông vẫn còn thể hiện sự đau buồn đến vậy. Chắc là vì ông quá đau khổ. Khuôn mặt ông hiện lên với sự đớn đau và đầy xót xa, như thể ông vừa mất đi một mảnh quý giá, chứ không phải chỉ là một chú chó bình thường. Tại thời điểm này, ông đã chịu đựng tận cùng sự đau khổ. Khuôn mặt ông bên ngả, tiếng nức nở như của một đứa trẻ, và ông khóc ư ư. Ông kể cho ông nhà tôi về việc thằng Mục và thằng Xiên đến bắt cậu Vàng. Trong lời nói của ông, tôi cảm nhận được sự đau khổ. Một người như ông Hạc, phải bán đi cậu Vàng – kỉ vật quý giá của một người con trai. Tôi đoán chắc rằng ông cũng đã phải chịu đắng cay trong lòng và không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy.
C. Kết bài
Chia sẻ suy nghĩ của mình.
1.2. Dàn ý 2:
I. Mở bài:
Tôi, vợ của ông giáo, nhìn thấy Lão Hạc sống trong hoàn cảnh khó khăn, vất vả đến vậy, lòng tôi rộn lên điều gì đó vô cùng thương cảm. Nhưng tôi lại không biết phải làm thế nào.
Hôm nay, lão lại đến thăm nhà tôi, nhưng tâm trạng của lão dường như sa sút lắm. Rồi tôi mới biết rằng, lão đã bán đi cậu Vàng.
II. Thân bài:
Khi bước chân sang nhà tôi, Lão không ngồi xuống, nhưng đã nói: “Cậu Vàng đã đi đời rồi, ông giáo ạ”.
Hóa ra, lần này lão đã thực sự chấp nhận việc bán đi người bạn đồng hành của mình. Con chó mà lão xem như một phần của mình.
Lão vừa kể vừa khóc, đôi mắt ẩn chứa nước mắt. Tôi tự hỏi, người già như lão mà vẫn còn rơi nước mắt, chắc chắn đó là vì nỗi đau quá lớn. Nỗi đau khi phải từ biệt một người bạn thân thiết không phải dễ chịu.
Khuôn mặt của lão tràn đầy đau thương, như một người đã mất đi một mảnh hồn của mình, không phải chỉ là một con chó bình thường.
Lúc này, lão đã đạt đến mức cực điểm của sự đau khổ. Mặt lão nghiêng về một bên, tiếng khóc rụng rời như tiếng con nít. Lão khóc với tiếng “hu hu”.
Lão kể lại quá trình bán Cậu Vàng với sự xót xa và hối hận không thể tả. Lão gọi thằng Mục và thằng Xiên đến để lừa Cậu Vàng vào lồng.
Nghe lão kể, tôi cảm thấy chắc chắn rằng Lão Hạc phải đau lòng đến mức nào khi đã lừa dối một người bạn mà cậu Vàng tin tưởng lệ thuộc vào lão.
Lão chia sẻ câu chuyện với chồng tôi bằng giọng điệu chua xót và cảm thấy bao nhiêu đau đớn. Lão mong rằng kiếp sau, Cậu Vàng của lão sẽ được sống trong hạnh phúc.
III. Kết bài:
Nghe câu chuyện của Lão Hạc, tôi cảm nhận được tấm lòng dành cho cậu Vàng: một tấm lòng thương yêu vô bờ bến.
2. Đóng vai vợ ông giáo kể lại chuyện lão Hạc bán chó hay nhất:
Tôi là vợ của ông giáo và chúng tôi cùng sống trong làng với ông Hạc. Dù nhà chúng tôi không phải gia đình giàu có, nhưng so với nhà ông Hạc, chúng tôi còn may mắn hơn rất nhiều. Tuy vậy, câu chuyện về cuộc đời đáng thương của ông Hạc luôn mãi trong tâm hồn tôi.
Ông Hạc và gia đình ông nằm trong “loại nhất nhì trong hạng cùng đinh” ở làng Đại Hoàng này. Ông Hạc đang phải đối mặt với khó khăn “gà trống nuôi con” từ mấy năm nay. Con trai ông trai trẻ, tài năng và triển vọng. Tuy nhiên, vì tình hình gia đình khó khăn, cậu ấy không thể lập gia đình dù hai bên đều thuận lòng. Cậu ấy quyết tâm, nên đã rời bỏ cha đi làm việc ở đồn điền cao su và đã làm điều này trong vài năm.
Ông Hạc sống một mình và chỉ có một người bạn thân thương – chú chó mà con trai ông mua về, được ông gọi là cậu Vàng. Ông thương cậu Vàng lắm, thường tâm tình cùng nó, thậm chí còn cho nó ăn trong bát như người. Ông sống trong cảnh khó khăn và chỉ có cậu Vàng là người bạn đồng hành trong khu vườn rộng ba sào ấy. Chúng tôi và ông giáo đều cảm thông với ông, đặc biệt khi thấy cảnh ông phải bán đi cậu Vàng.
Ban đầu, tưởng rằng có cậu Vàng bên cạnh sẽ mang lại điều đó, một người bạn, một người con, trong những ngày cô đơn buồn tủi. Nhưng rồi ông đã buộc lòng phải bán nó đi. Điều đó thật đáng tiếc, có lẽ do ông trời không thương xót, một cơn bão tàn nhẫn đã cuốn theo cả ruộng vườn nhà ông. Nhà tôi không phải là gia đình giàu có, nhưng vẫn cố gắng kiếm đủ để sống qua ngày, nhưng ông Hạc lại không may mắn như vậy. Ngôi nhà của ông dần trở nên xập xệ, như muốn sụp đổ, ruộng vườn và hoa màu đã tan hoang. Thật đáng thương cho ông, vì gia đình tôi cũng không khá khẩm lắm.
- Thật tội nghiệp… Ông giáo ơi! – Lão nói với giọng run lên. – Nó không hiểu gì cả! Thấy tôi gọi là chạy đến, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn thứ ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Rồi, lúc nó đang vui vẻ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nhảy ra từ phía sau, tóm gọn nó. Cu cậu trông béo tốt nhưng thật nhát, nên không mất lâu nó đã bị trói gọn cả bốn chân. Bấy giờ cu cậu mới biết cu cậu đã kết thúc. Chó này khôn lắm! Nó nhìn tôi như thể trách tôi. Ánh mắt nó, chắc nó đang thầm trách rằng: ‘Ôi! Lão già tệ quá! Tôi ăn ở với lão thế mà lão lại đối xử với tôi như vậy à? Tôi đã già từ những tuổi này rồi mà lại phải bị lừa bởi ông giáo ạ.’
Nói đến đây, lão Hạc đấm vào ngực mình, có lẽ lão sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Lão rên rỉ, trách móc chính mình, và cào xé da thịt. Lão đang dằn vặt nỗi lòng của mình, đến mức chồng tôi phải ngăn lão lại mới dừng lại. Ông an ủi lão Hạc.
- Thôi cụ ạ! Nó không hiểu gì cả! Chó nào nuôi mà không để giết thịt! Ta bán nó chính là giúp nó thoát khỏi số phận đó.
Khi chồng tôi nói điều này, lão Hạc nhìn lên trời, vẫn khóc, nhưng nụ cười xen lẫn trong giọng khóc của lão. Lão nhắm mắt lại, cố nén dòng nước mắt. Rồi bảo rằng lão mong con chó sẽ có cuộc sống tốt đẹp, như lão từng có. Tôi nhìn thấy chồng tôi cũng đang đau lòng vì lão Hạc, nước mắt đã rơi, nhưng ông không muốn làm lão Hạc thêm buồn nên cố nén lại, và nghiến răng để không rơi lệ cùng lão. Ông nắm chặt đôi vai gầy gộc của lão Hạc để an ủi.
3. Đóng vai vợ ông giáo kể lại chuyện lão Hạc bán chó ý nghĩa nhất:
Hôm nay, trời thật đẹp với ánh nắng mặt trời len lỏi qua kẽ lá cây. Tôi đang bận rộn nấu ăn, trong khi chồng tôi đang tập trung đọc sách. Đột nhiên, từ xa, ông Hạc, với diện mạo buồn rầu, từ từ tiến lại gần nhà chúng tôi, không rõ lý do anh ấy đến. Tôi tò mò ngoạm đầu ra để biết thêm chi tiết.
Khi ông Hạc tiến đến cửa, anh ấy nói với chồng tôi, mặt tròn xác:
- Cậu Vàng đã ra đi, ông Giáo ạ!
Tôi hiểu rằng ông Hạc đang nói về chú chó mà anh ấy yêu thương như con vàng. Tôi không thể không ngạc nhiên và chồng tôi hỏi:
Anh đã bán đi à?
Vâng, tôi đã bán rồi.
Ông Hạc nói với giọng bất hạnh, anh ấy cố gắng che giấu sự đau đớn sâu thẳm trong lòng mình dưới vẻ vui vẻ giả tạo. Anh ấy cười, nhưng cười một cách kỳ cục và lạ lùng, giống như một bản sao. Trong đôi mắt của anh ấy, có sự đau khổ đang dấy lên, và nước mắt cứ tuôn trào, đỏ hoe. Chồng tôi cảm thấy rất đau lòng và đút ly rượu mời ông Hạc, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy thì cậu ấy đã tới một nơi mới à?
Câu hỏi này dường như đã chạm vào một vết thương mà ông Hạc đã cố gắng che giấu. Ông Hạc bắt đầu khóc, anh ấy khóc ồ ạt như một đứa trẻ, khóc mà chưa bao giờ anh ấy trải qua. Nước mắt lan tỏa trong nỗi đau, khiến trái tim anh ấy co lại và đau đớn. Những giọt nước mắt ấy dường như không nên xuất hiện ở tuổi của ông Hạc, nhưng lại trào ra bởi việc anh ấy lừa dối một chú chó, phản bội người bạn duy nhất của mình. Ông Hạc nức nở:
- Khốn nạn… ông giáo ơi!… Nó có biết gì đâu. Nghe gọi về ăn cơm thì vẫy đuôi lật đật chạy về. Đang ăn thì thằng Mục và thằng Xiên trốn từ phía sau túm lấy cu cậu, loay hoay một lát là trói chặt cả bốn chân. Chú chó biết mình bị bắt nên im lặng, chỉ kêu ư ử như muốn trách móc tôi vì tại sao tôi đã đối xử như vậy với nó. Ông Giáo ơi! Ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao tôi, ở tuổi này, lại có thể làm như vậy với một chú chó, phản bội người bạn duy nhất của mình. Tôi cảm thấy hối hận lắm! Ông Hạc nói trong khi đấm vào ngực mình, nước mắt tràn ra trên gương mặt gầy còm của anh ấy. Anh ấy tự trách bản thân và đau đớn cùng lúc, nhưng nỗ lực để giải tỏa nỗi đau đang cồn cào sâu trong lòng anh ấy. Nhìn thấy cảnh đó, chồng tôi thương ông Hạc biết bao!
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng ông già không còn bình thường. Không khóc vì khổ thì thôi, nhưng ai lại phải khóc vì việc bán chó? Trước đây, tôi cũng từng nghĩ rằng ông già, với tuổi tác của mình, đã không còn minh mẫn nữa. Có tiền thì không tiêu, có ruộng vườn thì không bán, và còn cả con chó nữa… Nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của ông và thấy rất thương ông.
Vợ ông mất sớm, gia đình nghèo khó, và con trai lại không lấy được vợ. Đứa con trai duy nhất của ông đã phẫn chí rời bỏ quê hương để đi làm công ở nơi xa xôi, không biết bao giờ mới quay trở về. Ông phải sống hiu quạnh, chỉ có một con chó làm bạn, và đặt tên là “cậu Vàng”, để ghi nhớ người con trai đã rời xa. Nhưng vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con, ông đã phải lòng dũng cảm bán đi cậu Vàng, dù trong lòng đau như cắt. Không biết cậu Vàng đi rồi, ông Hạc sẽ sống những ngày còn lại như thế nào, ai sẽ ở bên ông khi ông nhớ đến con trai, ai sẽ chăm sóc ông khi ông ốm yếu? Càng nghĩ, tôi càng thấy thương ông.
Giật mình khi nhận ra đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa, tôi buộc phải tiếp tục nấu ăn. Trên gác trên, ông Hạc vẫn đang trò chuyện với chồng tôi.
Ông Hạc thực sự là một con người đáng thương. Ông có một trái tim yêu thương con trai và yêu động vật như yêu chính bản thân mình. Cuộc đời thật trớ trêu khi buộc con người sống trong đau khổ kéo dài như vậy. Còn ông giáo, mặc dù sống trong hoàn cảnh túng quẫn, nhưng lại có một trái tim rộng lớn. Dù nhỏ tuổi hơn ông Hạc rất nhiều, nhưng khi nghe ông Hạc kể chuyện, ông vẫn lắng nghe và chia sẻ, không hề phàn nàn mà luôn tỏ thái độ vô cùng lễ phép và tôn trọng.
Khi đọc truyện ngắn của