Dưới đây là bài viết về chủ đề: Đóng vai Tê-lê-mác kể lại buổi Uy-lit-xơ trở về hay nhất, mời thầy cô giáo và các em đọc theo dõi. Những gợi ý và bài văn mẫu sẽ là tài liệu giúp các em học sinh trong bài tập làm văn này.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Đóng vai Tê-lê-mác kể lại buổi Uy-lit-xơ trở về hay nhất:
1.1. Mở bài:
Tê-lê-mác là nhân vật chính trong câu chuyện.
1.2. Thân bài:
– Tê-lê-mác kể về tình cảnh gia đình mình.
– Sau hơn hai mươi năm xa cách, Tê-lê-mác’s cha đã quay về gia đình sau bao nhiêu khó khăn và gian nan. Tuy nhiên, cha ẩn mình trong bộ dạng của một kẻ ăn mày rách rưới để kiểm tra xem người vợ yêu dấu của mình có nhận ra mình không.
– Trong thời gian cha vắng nhà, mẹ phải đối mặt với 108 người đàn ông quyền quý tranh nhau cầu hôn, nhằm chiếm đoạt tài sản gia đình. Mẹ – Pê-nê-lốp – đã phải đối mặt với họ bằng cách nghĩ ra nhiều chiêu trò để kéo dài thời gian, hy vọng cha trở về.
– Khi Tê-lê-mác có thông tin về việc cha trở về, ông đã đưa cha vào nhà mình. Mẹ vẫn chưa tin và không nhận ra cha trong bộ quần áo rách mướp của kẻ ăn mày.
– Tê-lê-mác bày tỏ tâm trạng khi thấy mẹ không nhận ra cha.
– Tê-lê-mác tức giận và trách móc mẹ vì không nhận ra cha. Ông thấy khó chịu với cách mẹ xa lánh cha sau khi ông đã trở về sau nhiều năm xa cách và gian truân.
– Mẹ không giận và nhẹ nhàng đáp: Tê-lê-mác con ơi, lòng mẹ kinh ngạc quá! Mẹ không thể nhìn thẳng mặt người chồng yêu quý vừa trở về. Mẹ biết rõ các đặc điểm riêng của cha mình, nhưng mẹ vẫn muốn thử lòng cha bằng cách kiểm tra.
– Mẹ nhận ra chồng sau lúc cha kể chi tiết về chiếc giường.
– Mẹ ôm lấy cha, vui mừng hạnh phúc và nước mắt rơi xuống. Cảnh tượng này làm Tê-lê-mác xúc động và thấy hạnh phúc vì thấy cha mẹ đoàn tụ và yêu thương nhau.
1.3. Kết bài:
Tê-lê-mác cảm động trước hình ảnh hạnh phúc của cha mẹ và quyết tâm sống trong sự thương yêu và che chở của họ.
2. Đóng vai Tê-lê-mác kể lại buổi Uy-lit-xơ trở về ngắn gọn:
Tôi là Tê-lê-mác, con trai của Uy-lít-xơ – anh hùng vĩ đại. Sau khi thành công trong việc giải phóng thành Tơ-roa, cha tôi đã trải qua hai mươi năm phiêu du trên biển đại dương và đối diện với vô vàn khó khăn trước khi cuối cùng trở về quê hương I-tác.
Thuyền của nhà vua xứ Phê-a-ki mang cha tôi trở về I-tác và đúng vào thời điểm đó, mẹ tôi đang phải đối mặt với những kẻ cầu hôn áp lực. Bà quyết định đặt ra một thử thách: ai có thể giương cung và bắn xuyên qua mười hai cái vòng rìu sẽ được cưới mẹ tôi. Tất cả đều thất bại, trừ một người duy nhất – cha tôi. Tôi nhận ra cha ngay lập tức qua thân hình vạm vỡ, sức mạnh vô song, và ánh mắt tràn đầy quyền uy. Tôi nhanh chóng kể lại tình hình và cùng cha loại trừ bọn cầu hôn và những kẻ phản bội. Trong lúc rửa chân cho cha, nhũ mẫu Ơ-ri-clê nhận ra cha thông qua vết sẹo trên chân, nhưng mẫu thân tôi không tin.
Sau nhiều năm xa cách, lúc họ gặp nhau lại, cha mẹ ôm nhau thắm thiết, nhưng có một điều khó hiểu: cha ngồi dựa vào cây cột cao nhìn xuống đất, trong khi mẹ ngồi trước mặt dựa vào bức tường đối diện. Giữa hai người là bếp lửa cháy sáng. Một sự im lặng khó hiểu khiến tôi nghẹt thở và cảm giác không thể chịu đựng. Tôi cảm thấy mẹ tôi vô cùng không công bằng đối với cha và không thể nhịn nổi, tôi đã nói lời trách móc mẹ rằng: “Mẹ độc ác, tàn nhẫn, trái tim mẹ bằng sắt đá…”
Mặc dù tôi, con trai yêu, đã trách móc với trái tim nặng nề, nhưng Pê-nê-lốp – mẹ tôi, vẫn tiếp tục nói những lời thận trọng. Bà nói với tôi về việc có những dấu hiệu đặc biệt để cha và bà nhận ra nhau. Cha tôi nhẫn nhịn mỉm cười và nói những lời tràn đầy tình cảm. Tôi chỉ có thể đáp lại: “Cha yêu dấu, tôi sẽ để mọi việc dựa vào ý cha, vì suốt thời gian qua, cha đã luôn được biết đến là người khôn ngoan và không ai phàm trần có thể sánh bằng”.
Theo lời cha, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới bằng cách tắm rửa, hát hò và nhảy múa như trong những buổi hội hè vui vẻ. Cha cũng tham gia tắm rửa và khi anh từ phòng tắm bước ra, người cha trông rất ấn tượng, hấp dẫn như một vị thần. Anh quay lại chỗ cũ, đối mặt với mẹ và nói: “Khốn khổ! Có lẽ các thần trên núi Ô-lem-pơ đã ban tặng trái tim cứng rắn hơn ai hết cho bà… vì không có ai khác có thể ngồi xa chồng như thế, khi chồng đã xa quê hương hai mươi năm, trải qua muôn vàn khó khăn, và mới trở về đất nước”. Người cha quay sang gọi mẹ tôi, Ơ-ri clê: “Già, hãy mang một chiếc giường ra ngoài để tôi có thể ngủ một mình”. Mẹ tôi thận trọng đáp lại cha tôi và nói với Ơ-ri clê: “Ơ-ri clê, hãy lấy chiếc giường ra ngoài khỏi gian phòng, đặt trong phòng khác, trong cái phòng vách đá mà Uy-lít-xơ đã xây dựng, sau đó lấy chăn da cừu và vải đẹp trải lên giường”.
Mẹ đề cập như vậy để thử lòng cha, và cha tôi bất ngờ hỏi: “Ai đã đặt chiếc giường của tôi ở nơi khác vậy? Nếu không có sự can thiệp của thần linh, thậm chí ngay cả người tài giỏi nhất cũng không thể thực hiện điều này.” Cha tôi đã nhanh chóng kể về bí mật của chiếc giường, một câu chuyện chỉ có hai người biết. Nguyên nhân khiến chiếc giường không thể di chuyển được là một chân giường là gốc của cây Ô-liu cổ thụ, mà rễ của nó đã chặt chẽ gắn vào lòng đất. Cha tôi còn minh họa cụ thể về các đồ vật, chi tiết trang trí trong phòng khiến mẹ tôi không khỏi bồn chồn và run rẩy. Khi đó, mẹ tôi lại chạy lại, nước mắt rơi đầy mặt, ôm cổ cha và hôn lên trán người, nói: “Uy-lít-xơ, xin anh đừng giận em.” Khi đó, cha mẹ tôi ôm nhau, khóc, thể hiện sự đoàn tụ sau hai mươi năm xa cách với bao sóng gió.
Nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của cha mẹ, tôi bị xúc động và vui sướng. Tôi không kìm nén lòng biết ơn đối với thần Dớt, vị thần tối cao, và tất cả các thần trên đỉnh núi Ô-lem-pơ!
3. Đóng vai Tê-lê-mác kể lại buổi Uy-lit-xơ trở về hay nhất:
Sau hơn hai thập kỷ phải xa quê hương, đối diện với nhiều gian nan và khó khăn, cha tôi đã trở về nhà. Tuy nhiên, ông đã ẩn mình trong hình dáng của một người ăn mày tả tơi. Hành động này của cha là để thử xem liệu người vợ yêu quý và hiền hậu của ông có nhận ra ông hay không.
Trong thời gian cha vắng nhà, mẹ tôi phải đối mặt với sự cạnh tranh của 108 người đàn ông quyền quý trong khu vực, tất cả cầu hôn mẹ tôi. Họ sử dụng mọi thủ đoạn xảo quyệt và hung hãn để quấy rối mẹ tôi, nhằm cướp đi tài sản của gia đình. Mẹ tôi, Pê-nê-lốp, một phụ nữ thông minh và xinh đẹp, đã phải nghĩ ra nhiều kế hoạch để kéo dài thời gian, hy vọng rằng cha tôi sẽ trở về.
Do gã hành khất đã nghe kể về Uy-lít-xơ, người vẫn còn nằm trong ngôi nhà của mình. Ông đã được mẹ tôi cho phép ở lại để kể những câu chuyện về người chồng yêu dấu, mà mẹ tôi đã từng mong chờ. Trong một cuộc thi bắn cung được tổ chức vào ngày hôm sau, mẹ tôi đã đặt điều kiện rằng người nào có thể nâng được cây cung của Uy-lít-xơ sẽ lấy làm chồng. Trăm người quý tộc đã thử nhưng không ai thành công. Gã hành khất xin tham gia và đã giành chiến thắng. Tôi nhận ra đó là cha tôi. Với cây cung trong tay, cha tôi đã đánh bại những kẻ cầu hôn và các thứ tử tớ tràn vào. Mẹ tôi đã đến gác thông báo rằng Uy-lít-xơ đã trở về, nhưng mẹ tôi không tin và cho rằng có lẽ người đã đánh bại lũ kẻ cầu hôn là một vị thần. Còn Uy-lít-xơ, theo mẹ tôi, đã không còn cơ hội trở về, vì cha đã qua đời.
Nhũ mẫu vẫn khẳng định mạnh mẽ rằng cha tôi đang ở dưới nhà và thúc mẹ tôi nhanh chóng xuống đón tiếp. Bà còn nhấn mạnh dấu vết không thể nào quên – vết sẹo trên chân của cha tôi, do một lần ông đi săn và bị nanh trắng của con lợn tấn công. Mẹ tôi vẫn hoài nghi, nên bảo nhũ mẫu cùng xuống để kiểm tra xem có xác chết của những kẻ cầu hôn và tên giết chúng không.
Khi xuống tới nơi, mẹ tôi bước qua ngưỡng cửa đá và ngồi đối diện cha tôi, trong khi ông tựa vào một cột và mắt nhìn xuống đất, hồi hộp chờ đợi phản ứng của người vợ khi nhận ra mình. Mẹ tôi ngồi yên lặng, biểu hiện kinh ngạc, đôi khi dán mắt nhìn chồng, đôi khi như là không thể nhận ra người trong bộ quần áo rách tả tơi của người ăn mày.
Không thể kiềm nén tức giận, tôi không kìm nén và trách móc vì sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy. Mẹ không nói gì, không đến gần cha để nói chuyện. Tôi trong tâm trí nghĩ rằng có lẽ trên thế giới không có người vợ nào có thể nhạt nhẽo đến mức xa cách chồng hai mươi năm, trải qua nhiều khó khăn, và khi chồng trở về, lại có thể ngồi xa như vậy.
Mẹ tôi không tỏ ra tức giận, mà thay vào đó, một cách ôn hoà, bình tĩnh, bà trả lời: “Tê-lê-mác con ạ, lòng mẹ quá kinh ngạc! Mẹ không thể nói lên một điều gì, mẹ cũng không thể hỏi thăm hay nhìn thẳng vào mắt cha. Nếu người đó thực sự là Uy-lít-xơ, và bây giờ ông ấy đã trở về, thì con có thể chắc chắn rằng, như cha và mẹ đã có những dấu hiệu riêng, chỉ hai người biết với nhau, không ai ngoài chúng ta biết.”
Hương vị của từng dòng chuyện vẫn còn đọng mãi trong trái tim tôi. Hơn hai thập kỷ bên xa xứ, đắm mình trong biển khơi, gánh chịu mọi khó khăn và thử thách, cha tôi cuối cùng cũng quay về nhà. Nhưng ông ẩn mình trong bộ dạng của một kẻ ăn mày rách rưới, để kiểm tra xem người vợ yêu dấu của ông có nhận ra ông hay không.
Trong suốt khoảng thời gian dài ông vắng nhà, mẹ tôi phải đối mặt với 108 gã quyền quý đang tranh nhau cầu hôn. Những kẻ này xảo trá, tàn ác và luôn gây rối, thách thức mẹ tôi ngày qua ngày, muốn áp đảo và chiếm đoạt tài sản gia đình chúng ta. Pê-nê-lốp – người phụ nữ thông minh và xinh đẹp, là mẹ tôi – đã phải đều đặn nghĩ ra hàng ngàn chiêu trò để kéo dài thời gian, hy vọng rằng cha tôi sẽ trở về.
Vì cha tôi đã biết về những điều về Uy-lít-xơ, ông đã trải qua cánh cửa của ngôi nhà. Mẹ tôi cho ông ở lại để kể cho bà nghe về người chồng yêu quý mà bà đang chờ đợi. Hôm sau, mẹ tôi đã tổ chức một cuộc thi bắn cung và đưa ra điều kiện: ai giương được cây cung của Uy-lít-xơ sẽ được cưới. Hàng trăm quý tộc đã thử nhưng không ai thành công. Gã ăn mày cũng tham gia và thắng cuộc. Tôi nhận ra đó là cha tôi. Với cây cung trong tay, ông đã xua tan bọn cầu hôn quấy rối và tàn ác cùng với những kẻ phản loạn. Mẹ tôi đã báo tin Uy-lít-xơ đã trở về, nhưng mẹ tôi không tin, nghĩ rằng đó chỉ là một vị thần nào đó đã đánh bại lũ cầu hôn xấu xa. Uy-lít-xơ cũng không còn hi vọng trở về, vì mọi người cho rằng ông đã chết.
Nhũ mẫu vẫn khẳng định rằng cha tôi đang ở dưới nhà và thúc mẹ tôi nhanh chóng xuống đón tiếp. Bà còn nhấn mạnh dấu vết không thể nào quên – vết sẹo trên chân của cha tôi, do một lần ông đi săn và bị nanh trắng của con lợn tấn công. Mẹ tôi vẫn hoài nghi, nên bảo nhũ mẫu cùng xuống để kiểm tra xem có xác chết của những kẻ cầu hôn và tên giết chúng không.
Khi xuống tới nơi, mẹ tôi bước qua ngưỡng cửa đá và ngồi đối diện cha tôi, trong khi ông tựa vào một cột và mắt nhìn xuống đất, hồi hộp chờ đợi phản ứng của người vợ khi nhận ra mình. Mẹ tôi ngồi yên lặng, biểu hiện kinh ngạc, đôi khi dán mắt nhìn chồng, đôi khi như là không thể nhận ra người trong bộ quần áo rách tả tơi của người ăn mày.
Không thể kiềm nén tức giận, tôi không nén được và trách móc vì sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy. Mẹ không nói gì, không đến gần cha để nói chuyện. Tôi trong tâm trí nghĩ rằng có lẽ trên thế giới không có người vợ nào có thể nhạt nhẽo đến mức xa cách chồng hai mươi năm, trải qua nhiều khó khăn, và khi chồng trở về, lại có thể ngồi xa như vậy.
Mẹ tôi không tỏ ra tức giận, mà thay vào đó, một cách ôn hoà, bình tĩnh, bà trả lời: “Tê-lê-mác con ạ, lòng mẹ quá kinh ngạc! Mẹ không thể nói lên một điều gì, mẹ cũng không thể hỏi thăm hay nhìn thẳng vào mắt cha. Nếu người đó thực sự là Uy-lít-xơ, và bây giờ ông ấy đã trở về, thì con có thể chắc chắn rằng, như cha và mẹ đã có những dấu hiệu riêng, chỉ hai người biết với nhau, không ai ngoài chúng ta biết.”
Khi nghe mẹ tôi nói như vậy, lòng tôi như bùng cháy bởi sự thật đích thực của những gì cha tôi vừa kể. Mẹ tôi hết mực vội vàng chạy lại, nước mắt tuôn trào, ôm chặt cổ và hôn lên trán người chồng yêu thương, nói:
“Uy-lit-xơ, xin chàng đừng tức giận thiếp. Xưa nay chàng vẫn là người khôn ngoan và tài trí. Ôi, số phận của hai ta đã phải trải qua biết bao khó khăn vì sự ghen ghét và ác ý của người khác. Họ không muốn chúng ta được hạnh phúc, không muốn chúng ta cùng nhau trải qua những niềm vui và khó khăn, từ tuổi trẻ đến tuổi già. Giờ đây, xin chàng đừng giận thiếp, đừng trách thiếp vì đã không âu yếm chàng ngay từ khi chàng về. Thiếp luôn sợ có người đến với lời ngọt ngào, nhằm lừa dối. Bởi cuộc đời luôn tồn tại những kẻ xảo quyệt, sẵn sàng gieo rắc điều ác. Giờ đây, chàng đã đưa ra những bằng chứng rõ ràng, kể lại câu chuyện về chiếc giường mà chỉ có chúng ta và Ác-tô-rít, thị tì của cha tôi, biết đến. Và chiếc cửa của phòng, vách tường kiên cố, mà chỉ có chúng ta biết. Chàng đã thuyết phục thiếp, dù trong tâm hồn thiếp vẫn còn sự nghi ngờ.”
Giọng điệu chân thành của mẹ tôi chạm đến lòng cha tôi, khiến ông xúc động đến nức nở. Cha ôm lấy người vợ thân yêu, người bạn đời đồng lòng của mình, ông không kìm nổi nước mắt.
Được gặp lại chồng sau hơn hai thập kỷ chia ly, mẹ tôi rạng ngời hạnh phúc! Ánh mắt mẹ không rời khỏi cha, và đôi tay trắng muốt của mẹ ôm lấy cổ cha một cách trìu mến, không muốn rời xa. Cảnh tượng đó khiến trái tim tôi, đứa con trai duy nhất của hai người, lay động và tràn đầy xúc động. Từ nay về sau, tôi biết mình sẽ luôn được bao bọc trong tình thương, sự chăm sóc của mẹ và cha.