“Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga” là câu chuyện dân gian nổi tiếng đề cao hình ảnh hào hiệp, trượng nghĩa không màng đến danh lợi của con người thời xưa. Sau đây là dàn ý và một số bài mẫu Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga bạn đọc có thể tham khảo.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga:
1.1. Giới thiệu – Mở bài:
– Tên tôi Kiều Nguyệt Nga, là con gái của tri phủ Hà Khê.
– Cha tôi muốn thu xếp chuyện tình cảm của tôi nên đã cho gọi tôi lên Hà Khê.
– Nhưng thật không may, đang đi trên đường, tôi và cô hầu gái Kim Liên gặp phải bọn cướp.
1.2. Nội dung – Thân bài:
– Bọn cướp chặn đường, la hét đòi vàng bạc.
– Xuất hiện hình ảnh nhân vật chính chàng thư sinh Lục Vân Tiên.
– Một tiếng kêu vang lên: Dừng lại, lũ côn đồ.
– Trận chiến kết thúc rất nhanh.
– Người con trai này đã dũng cảm đánh bại thủ lĩnh băng cướp và buộc cả bọn phải bỏ chạy.
– Cô hầu Kim Liên sợ hãi khóc lên. Nam thanh niên tiến lại gần xe, hỏi han và lịch sự bảo không cần sợ vì bọn cướp đã bị đánh bại.
– Chúng tôi nói chuyện mới biết anh tên là Lục Vân Tiên, đang trên đường đi thi.
– Tôi xin được trả ơn bằng cách mời chàng đi Hà Khê, nhưng Lục Vân Tiên từ chối và nói lời từ biệt.
1.3. Kết luận – Kết bài:
Tôi thấy Lục Vân Tiên là một người rất hào hiệp, xứng đáng là bậc anh hùng.
2. Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga ý nghĩa nhất:
Tên tôi là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê. Cha tôi rất nghiêm khắc. Ông ấy muốn sắp xếp chuyện tình cảm của tôi nên đã gọi tôi lên Hà Khê để có một cuộc sống gia đình yên ấm. Tôi không muốn nhưng khi còn nhỏ phải vâng lời cha mẹ nên tôi đã dắt hầu việc Kim Liên đi cùng. Đường xa, phận gái tơ yếu ớt, lỡ giữa đường xảy ra chuyện không may, biết xoay xở thế nào? Tôi rùng mình khi nghĩ về nó.
Đúng như tôi đã lo sợ, khi chiếc xe vừa tấp vào một con đường vắng nhà dân thì bất ngờ một toán cướp từ đâu xuất hiện chặn đầu xe la hét đòi vàng bạc. Tôi và Kim Liên sợ quá. May mắn thay, ngay lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên:
– Dừng lại! Sao các ngươi chặn đường giữa thanh thiên bạch nhật để cướp dân lành?
Thấy vậy, tên cướp quay lại quát chàng trai. Đó là một thanh niên trẻ với cây gậy trên tay trái đã va chạm với những tên cướp và buộc chúng phải bỏ chạy. Lúc đó, tôi mới hoàn toàn lấy tinh thần trở lại và vui mừng khôn xiết. Chàng trai ấy là ai nhỉ? Tên là gì? Không rõ ai trong xe, vậy tại sao lại giúp? Đó có phải là duyên hay không?
Kim Liên khóc nức nở trên xe. Nghe tiếng, chàng trai tiến lại ân cần hỏi:
– Ai đang khóc trong xe vậy?
Kim Liên đáp:
– Con gái chúng tôi là người lương thiện mà lại gặp phải kẻ gian ác. May mắn thay, công tử đã đến giúp đỡ. Tạ ơn công tử.
Khi nghe xong, chàng đáp lại rằng:
– Đừng sợ nữa, vì ta đã trừ diệt bọn cướp của ấy rồi. Nhưng khoan đã, đừng ra làm gì cả. Con gái nhà ai mà lại đi đường xa vắng vẻ thế này?
Tôi rơm rớm nước mắt:
– Thưa, thiếp là Kiều Nguyệt Nga và đây là người hầu tên là Kim Liên. Quê ở Tây Xuyên, nơi cha thiếp làm tri phủ là Hà Khê. Cha gọi tôi đến đó để yên bề gia thất. Là con, thiếp không thể không vâng lời cha mẹ mình. Trên đường đi không may xảy ra tai nạn nhưng may mắn được chàng cứu giúp.
Nói xong, tôi nói tiếp:
– Ở đây không có bạc, không có vàng, không có thổ cẩm giữa phố. May mà cách Hà Khê không xa. Xin chàng hãy lên xe đây về nơi Hà Khê để tiện thiếp này được có dịp đền ơn đáp nghĩa.
– Ta không mong đợi bất kỳ lời cảm ơn nào. Đường đường là bậc trượng phu, thấy điều đúng mà không làm thì thật đáng xấu hổ.
Xong rồi chàng đi mất. Ơn này tôi nguyện sẽ không bao giờ quên.
3. Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga ấn tượng nhất:
Tôi nhắc ông lão lái xe chạy nhanh một chút để đến Hà Khê. Mặt trời đã lên cao, và những người bộ hành đang xuất hiện từ bên kia rặng tre phía xa. Tôi nhớ cha tôi. Cha tôi rất nghiêm khắc. Ông ấy muốn dàn xếp chuyện tình cảm của tôi nên đã gọi tôi lên Hà Khê từ quê hương huyện Tây Xuyên. Tấm lòng tuy không muốn nhưng thân phận làm con phải vâng lời cha mẹ nên tôi đã dắt cô hầu Kim Liên đi cùng.
Bầu trời quang đãng, những đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh. Từng đàn cò nhẹ nhàng sà xuống cánh đồng lúa. Hàng liễu rủ xuống hai bên bờ sông một cách duyên dáng. Nhưng tôi có một linh cảm. Đường xa, thân phận của thiếu nữ yếu ớt, lỡ giữa đường chẳng may xảy ra chuyện chẳng lành thì phải làm sao? Nghĩ về điều đó làm tôi lo lắng trong người.
Đúng như tôi đã lo sợ, khi chiếc xe dừng lại trên một con phố vắng cách xa nhà tôi, không có ai qua lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người la hét nên tôi mở rèm xe và nhìn ra đường. Tôi thấy những người rải rác đi vào rừng để trốn. Những tiếng hét vang lên một cách khủng khiếp. Ông già hốt hoảng vùng dậy bỏ chạy. Khi chạy, ông nói: – ‘Tôi phải chạy đây, tôi không muốn chết! Bọn cướp rất đáng sợ, được trang bị nhiều vũ khí, chuyên cướp nhà và cướp của cải của dân làng. Nghe lời lão gia mà chạy mau đi! Sẽ rất nguy hiểm nếu các cô bị cuốn vào đó.’ Nói xong, lão nhân nhanh chóng chạy đi. Tôi hoảng loạn và không biết phải làm gì.
Bất ngờ, một nhóm cướp từ đâu xuất hiện chặn xe, la hét đòi vàng bạc. Tôi và Kim Liên sợ quá. Bọn họ vây quanh kiệu, vung kiếm, khoa chân múa tay ra lệnh, trên mặt lộ ra vẻ cuồng dã. Tràn đầy dục vọng, một tên cướp lại gần, vén rèm cao giọng nói:
– Tiểu thư đi đâu sớm vậy? Tận hưởng sự vui vẻ cùng bọn ta nhé.
Mấy tên ở bên cạnh cũng reo hò ầm ĩ. Kim Liên sợ quá nấp sau tôi. Tôi cũng sợ hãi đến mức không di chuyển được. Rồi khi tên đó sắp kéo tôi ra khỏi kiệu thì ngay lúc đó có người hét lên:
– Dừng lại! Sao chúng bay dám chặn đường giữa thanh thiên bạch nhật để cướp dân lành?
Khi tướng cướp nghe thấy tiếng động, anh ta phớt lờ tôi và quay sang chàng trai trẻ.
– A, thằng nhãi con cả gan này. Cút đi ngay nếu không muốn bị chết.
Tôi thấy một thanh niên bẻ một cành cây dài thành một cây gậy bên vệ đường và lao vào giữa bọn cướp với tốc độ cực nhanh. Tên côn đồ quay lại gào thét, vung gươm giáo quyết không để chàng trai chạy thoát. Không chớp mắt, nam thanh niên nhân danh công lý lên án nhóm côn đồ và yêu cầu chấm dứt việc bao vây, đánh đập người dân. Tên tướng cướp trợn mắt ngoác mồm, đỏ bừng mặt, chĩa thanh kiếm sắc bén vào chàng trai và hét lên.
– Bắt thằng nhãi đó lại!!!
Bọn cướp ai nấy đều cầm kiếm và giáo và hét lên, “Giết! Giết! Giết!”
Trận chiến diễn ra ác liệt. Thiếu niên chém trái chém phải, trước là phòng thủ, sau là ngoài ý muốn quét sạch bọn cướp. Tôi nghe thấy tiếng la hét, tiếng kiếm và giáo đâm vào sắt lạnh, tiếng la lên của chàng thanh niên cùng tiếng kêu của những tên cướp bị đánh. Bọn cướp rất đông và đáng sợ, kiếm và giáo của chúng sáng loáng. Tên tướng cướp tức giận vô cùng, hắn ra lệnh cho cả bọn xông vào. Giữa vòng vây của thổ phỉ, trong tay không một tấc sắt, chỉ có gậy gộc, ông bên tả mai phục, bên hữu xung phong, giữa đám thổ phỉ, chàng thiếu niên trẻ tuổi không hề sợ hãi mà mạnh mẽ đánh lại. Chàng khiến chúng sợ hãi, vứt bỏ tất cả kiếm và giáo của mình mà bỏ trốn. Tướng cướp định bỏ trốn cũng bị chàng đánh chết. Một tướng cướp đã bị chàng trai giết chết bằng một cây gậy. Thật là anh hùng!
Một lúc sau tiếng hét biến mất. Chàng trai đã đánh bại những tên cướp. Thật may là tôi và Kim Liên được cứu thoát. Kim Liên phía sau chiếc kiệu vẫn chưa hoàn hồn và đang thổn thức. Dần dần tôi bình tĩnh lại, một lúc sau tôi thấy chàng đến bên xe và hỏi han thân tình.
– Ai đang khóc trong xe vậy?
Lúc này Kim Liên mới bình tĩnh đáp:
– Con gái chúng tôi là người lương thiện mà lại gặp phải kẻ gian ác. May mắn thay, một chàng trai trẻ đã đến giúp đỡ chúng tôi. Thật đa tạ.
Nghe vậy, chàng thanh niên vội giải thích:
– Xin thưa tôi là người ngay. Bọn cướp đã bị đuổi đi hết rồi nên không cần phải sợ. Nhưng khoan đã, không ra vội, nàng là con gái liễu yếu đào tơ cứ ở trong đó. Rốt cuộc nàng là con gái nhà ai mà lại đi đường vắng vẻ rồi gặp nạn thế này?
Tôi liền trả lời:
– Thiếp là Kiều Nguyệt Nga còn đây là cô hầu tên là Kim Liên. Sinh ở Tây Xuyên, cha làm tổng đốc Hà Khê. Cha tôi mời tôi đến đó để yên bề gia thất. Vì còn nhỏ nên phải nghe lời cha mẹ. Trên đường đi không may xảy ra tai nạn nhưng may mắn được công tử cứu giúp. Xin chàng ngồi tạm trước đầu xe để tôi cúi đầu cảm ơn. Ở đây không có bạc, không có vàng, không có thổ cẩm giữa phố. May sao Hà Khê cách đó không xa, xin hãy vui lòng đi với tôi.
Nhưng chàng từ chối rồi từ biệt lên đường. Tôi không thể rời mắt khỏi chàng trai khi chàng đã đi xa. Không biết hình ảnh của chàng đã khắc sâu trong tâm trí tôi biết bao nhiêu. Tôi vô cùng ngưỡng mộ những việc làm anh hùng và hào hiệp ấy. Ai cũng sống vì danh vọng, nhưng chàng thanh niên ấy không quan tâm. Thật là một con người hào hiệp, phi thường.