Đoạn trích Tức nước vỡ bờ đã vạch trần bộ mặt tàn ác, bất nhân của xã hội phong kiến đương thời khi đã đẩy người nông dân vào hoàn cảnh khổ cực. Bài viết dưới đây là đóng vai Cái Tý kể lại câu chuyện này
Mục lục bài viết
1. Dàn ý đóng vai cái Tí kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay nhất:
a. Mở bài:
– Tình huống khủng khiếp: Sợ chồng tôi bị trói, bị đánh nên tôi hết lời van xin.
b. Thân bài:
– Cuộc tấn công:
+ Cai lệ tàn bạo: Cai lệ vừa quát vừa đấm tôi mấy bịch rồi sấn đến trói chồng tôi.
+ Sự chống cự của tôi: Liều mạng cự lại thì bị cai lệ tát bốp rồi hắn cứ nhảy vào cạnh chồng tôi để trói và đánh.
+ Tôi không khuất phục: Tôi nghiến răng chửi hắn rồi túm cổ hắn, dúi hắn ngã chỏng quèo, mặc cho hắn thét trói chúng tôi.
– Sự can thiệp của người nhà lí trưởng:
+ Xác định tên người nhà: Tên người nhà lí trưởng giơ gậy chực đánh liền bị tôi nắm ngay được gậy.
+ Cuộc đấu tranh: Sau một hồi giằng co, đụng đẩy, tôi vật nhau với hắn và lẳng hắn ngã nhào ra thềm.
c. Kết bài:
Tình trạng tâm lý: Tôi vẫn không nguôi giận bọn cai lệ bất nhân
2. Đóng vai cái Tí kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay nhất:
2.1. Đóng vai cái Tí kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay số 1:
Một cuộc chiến căng thẳng đang diễn ra giữa gia đình mẹ Dậu và những người thuế sưu trong ngày sưu thuế. Không khí ngột ngạt và căng thẳng đang bao trùm làng quê. Tiếng trống mõ đánh rộn rã, tiếng tù inh ỏi kéo dài, và tiếng thét lác của người dân vang vọng khắp nơi, tạo nên một bầu không khí u ám và khó chịu.
Gia đình mẹ Dậu và bố Dậu, dường như luôn nằm trong nhóm “nhất nhì trong hạng cùng đinh,” đã phải chịu đựng những ngày gian khổ và áp lực của việc phải nộp suất sưu thuế. Bố Dậu, người đầu gối bị đau ốm, đã bị bọn tay sai tới đánh trói và lôi ra khỏi đình, đánh bại và lôi ra khỏi đình. Mẹ Dậu, một người phụ nữ mạnh mẽ và quả cảm, đã phải đối diện với tình huống khó khăn và đau đớn này.
Để cứu bố Dậu khỏi sự tàn ác của bọn tay sai, mẹ Dậu buộc phải rứt ruột đem tôi, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi của họ, bán cho lão Nghị Quế ở thôn Đoài. Nhưng nỗi đau và sự tuyệt vọng không dừng lại ở đó. Mẹ Dậu phải đối mặt với việc phải nộp cả suất sưu thuế của người em chồng, người đã qua đời từ năm ngoái.
Cuộc sống của họ đầy những thách thức không công bằng và những khó khăn không tưởng. Gia đình mẹ Dậu bị đè nặng bởi gánh nặng của suất sưu thuế, và họ phải đánh đổi mọi thứ để tồn tại. Tôi, đứa con gái duy nhất của họ, đứng đó với ánh mắt lấp lánh lo lắng, nhìn mẹ Dậu và bố Dậu, cảm nhận được tất cả những căng thẳng và khó khăn trong cuộc sống gia đình.
Trong khi đó, tiếng trống và tiếng tù vẫn vang lên từ phía đầu làng đến đình, gợi nhớ đến cuộc săn người khốc liệt. Tiếng chó sủa cùng tiếng kêu lao xao của người dân lan tỏa qua các xóm.
Bà lão hàng xóm, một tấm lòng nhân ái, lật đật chạy đến để hỏi về tình hình của bố Dậu. Bà lão thể hiện sự quan tâm chân thành và cố gắng giúp đỡ gia đình mẹ Dậu trong tình cảnh khó khăn này. Bà ấy thậm chí mang đến một bát gạo để chia sẻ với họ, giúp họ có thêm sức mạnh để vượt qua những khó khăn.
Cháo đã chín mà mẹ Dậu mang ra giữa nhà, múc ra từng bát để la liệt phục vụ gia đình. Rồi sau đó, mẹ Dậu lấy quạt để làm nguội cháo, dành cho gia đình một bữa ăn ấm áp dù trong tình huống khó khăn như vậy.
Cuộc sống của gia đình mẹ Dậu, bố Dậu và tôi tiếp tục đầy khó khăn và không công bằng. Cuộc chiến tranh thuế giữa họ và những người thuế sưu tiếp tục bùng nổ, với sự bất công và áp lực không ngừng. Tuy nhiên, gia đình này luôn tỏ ra đoàn kết và mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để bảo vệ nhau
2.2. Đóng vai cái Tí kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay số 2:
Mở đầu tác phẩm, làng quê đang chìm trong không khí căng thẳng và ngột ngạt của những ngày sưu thuế. Tiếng trống mõ, tiếng tù inh ỏi, tiếng thét lác, và tiếng đánh đập vang lên như trong một cuộc săn người. Gia đình mẹ Dậu và bố Dậu thuộc loại “nhất nhì trong hạng cùng đinh,” nên họ đang phải chạy vạy ngược xuôi để có đủ tiền nộp suất sưu thuế cho bố Dậu.
Bố Dậu đang bị ốm, và bọn tay sai xông đến đánh trói, lôi bố ra khỏi đình và cùm kẹp. Mẹ Dậu buộc phải rứt ruột đem tôi, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi, bán cho lão Nghị Quế bên thôn Đoài để có tiền trả nợ. Tuy nhiên, mẹ lại phải đối mặt với việc phải nộp cả suất sưu cho người em chồng đã qua đời từ năm ngoái. Cuộc sống của họ đầy khó khăn và bất công.
Giữa đình làng, tiếng kêu uất ức của mẹ Dậu vang lên thảm thiết. Đêm hôm đó, người ta cõng bố Dậu về như một xác chết từ đình và giao trả lại mẹ. Gọi mãi bố không tỉnh, mẹ Dậu hoảng sợ và đau đớn. May mắn, nhờ sự giúp đỡ của bà con xung quanh, bố Dậu dần dần mở mắt. Một bà lão hàng xóm ái ngại tình cảnh của gia đình mẹ Dậu đã mang đến một bát gạo để giúp họ nấu cháo.
Cháo đã chín, mẹ Dậu mang ra giữa nhà và múc ra từng bát, la liệt. Sau đó, mẹ lấy quạt để làm nguội cháo.
Trong khi đó, tiếng trống và tiếng tù vẫn vang lên từ phía đầu làng đến đình, tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Tiếng chó sủa vang lên từ các xóm xung quanh.
Bà lão hàng xóm lại lật đật chạy đến và hỏi về tình hình của bố Dậu. Bố Dậu cho biết bố đã tỉnh táo, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất yếu. Bà lão khuyên bố Dậu nên ăn cho dù chỉ là một ít cháo để lấy sức.
Tôi, đứa con gái đầu lòng của họ, ngồi bên cạnh mẹ Dậu và nhìn bố Dậu với ánh mắt lo lắng. Bố Dậu vụt cơm vào miệng, nhưng cai lệ, người nhà lí trưởng của làng, đã sầm sập bước vào cùng với những roi gậy, tay thước, và dây thừng.
Cai lệ đánh roi xuống đất và thét to bằng giọng khàn khàn của người hút nhiều xái: “Thằng kia! Ông tưởng mày chết đêm qua, còn sống đấy à? Nộp tiền sưu! Mau!”
Bố Dậu hoảng quá, vội vàng để bát cháo xuống phản và lăn đùng ra đó, không nói được câu gì. Người nhà lí trưởng cười mỉa mai và nói rằng bố Dậu lại sắp phải trải qua một trận đòn như đêm qua.
Cai lệ chỉ đến mặt mẹ Dậu và nói: “Chị mẹ Dậu, mày phải nộp suất sưu đến chiều mai phải không? Hãy nói với ông cai, để ông ấy ra đình kêu với quan cho! Chứ ông lí tôi thì không có quyền dám cho mày trì hoãn thêm.”
Mẹ Dậu run run và nói: “Nhà chúng tôi đã túng lại phải đóng cả suất sưu của anh em chồng nữa, nên mới phải lôi con tôi ra bán. Nhưng chúng tôi không dám bỏ bễ tiền sưu của nhà nước đâu.”
Hai ông làm phúc nói với ông lí cho mẹ Dậu khất nhiều lần. Tuy nhiên, cai lệ không để mẹ Dậu nói hết câu, hắn quát: “Mày định nói cho cha mày nghe đấy à? Sưu của nhà nước mà dám mở mồm xin khất!”
Mẹ Dậu vẫn thiết tha: “Khốn nạn! Nhà chúng tôi đã không có, dẫu ông chửi mắng cũng đến thế thôi. Xin ông trông lại!”
Cai lệ đánh mẹ Dậu một cái đánh bốp vào mặt và sau đó lại bước đến bố Dậu để trói anh. Mẹ Dậu nghiến răng và nói: “Chồng tôi đang ốm, ông không được phép hành hạ!”
Cai lệ đánh mẹ Dậu một cái đánh bốp vào mặt và sau đó lại bước đến bố Dậu để trói anh. Mẹ Dậu nghiến răng và nói: “Chồng tôi đang ốm, ông không được phép hành hạ!”
Tôi, cảm thấy bất lực trước tình hình, ngước lên nhìn mẹ Dậu với ánh mắt đầy lo lắng và hoảng sợ. Mẹ Dậu cố gắng bảo vệ bố Dậu và tỏ ra mạnh mẽ trước cai lệ và người nhà lí trưởng. Cô ấy nói:
“Thà ngồi tù, để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được…”
Cuộc chiến giữa mẹ Dậu và cai lệ vẫn tiếp diễn, trong sự bất công và khốn khó của gia đình họ
3. Đóng vai cái Tí kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ sâu sắc:
Mở đầu tác phẩm, làng quê đang chìm trong không khí căng thẳng và ngột ngạt của những ngày sưu thuế. Tiếng trống mõ, tiếng tù inh ỏi, tiếng thét lác, và tiếng đánh đập vang lên như trong một cuộc săn người. Gia đình mẹ Dậu và bố Dậu thuộc loại “nhất nhì trong hạng cùng đinh,” nên họ đang phải chạy vạy ngược xuôi để có đủ tiền nộp suất sưu thuế cho bố Dậu.
Bố Dậu đang bị ốm, và bọn tay sai xông đến đánh trói, lôi bố ra khỏi đình và cùm kẹp. Mẹ Dậu buộc phải rứt ruột đem tôi, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi, bán cho lão Nghị Quế bên thôn Đoài để có tiền trả nợ. Tuy nhiên, mẹ lại phải đối mặt với việc phải nộp cả suất sưu cho người em chồng đã qua đời từ năm ngoái. Cuộc sống của họ đầy khó khăn và bất công.
Giữa đình làng, tiếng kêu uất ức của mẹ Dậu vang lên thảm thiết. Đêm hôm đó, người ta cõng bố Dậu về như một xác chết từ đình và giao trả lại mẹ. Gọi mãi bố không tỉnh, mẹ Dậu hoảng sợ và đau đớn. May mắn, nhờ sự giúp đỡ của bà con xung quanh, bố Dậu dần dần mở mắt. Một bà lão hàng xóm ái ngại tình cảnh của gia đình mẹ Dậu đã mang đến một bát gạo để giúp họ nấu cháo.
Cháo đã chín, mẹ Dậu mang ra giữa nhà và múc ra từng bát, la liệt. Sau đó, mẹ lấy quạt để làm nguội cháo.
Trong khi đó, tiếng trống và tiếng tù vẫn vang lên từ phía đầu làng đến đình, tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Tiếng chó sủa vang lên từ các xóm xung quanh.
Bà lão hàng xóm lại lật đật chạy đến và hỏi về tình hình của bố Dậu. Bố Dậu cho biết bố đã tỉnh táo, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất yếu. Bà lão khuyên bố Dậu nên ăn cho dù chỉ là một ít cháo để lấy sức