Trưởng giả học làm sang là một trong những vở hài kịch thành công nhất của Môlie. Ông đã tạo nên bức tranh xã hội Pháp thế kỷ XVII vô cùng sinh động và chân thật. Mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Tác giả văn bản Trưởng giả học làm sang- Mô-li-e:
Mô-li-e, tên khai sinh là Jean-Baptiste Poquelin, là một trong những nhà văn, nhà diễn kịch nổi tiếng và tài năng của nền văn học Pháp thế kỷ 17. Ông sinh vào ngày 15 tháng 1 năm 1622 tại Paris, Pháp, và qua đời vào ngày 17 tháng 2 năm 1673.
Mô-li-e nổi tiếng với sự đóng góp lớn lao cho thể loại hài kịch và sân khấu Pháp thế kỷ 17. Ông là người sáng lập và thủ lĩnh của Nhà hát Le Théâtre de Molière, một trong những nhóm nghệ sĩ quan trọng nhất của thời đại. Tác phẩm nổi tiếng của Mô-li-e bao gồm các vở kịch như “Tartuffe,” “Le Misanthrope,” “L’École des femmes,” “L’Avare,” và “Le Bourgeois gentilhomme.” Các tác phẩm của ông thường nói về xã hội, tôn vinh giới quý tộc và bài trí một cách hài hước.
Mô-li-e cũng nổi tiếng với sự đóng góp vào việc phát triển ngôn ngữ Pháp, giúp thiết lập nền tảng cho sự phổ biến của tiếng Pháp trong văn hóa và văn học thế giới. Điều này đã giúp ông trở thành một biểu tượng của nền văn hóa Pháp và một trong những nhà văn lớn nhất trong lịch sử văn học thế giới. Mô-li-e qua đời vào năm 1673 và để lại di sản vô cùng quý báu trong lịch sử văn học Pháp.
2. Tóm tắt vở kịch Trưởng giả học làm sang của Mô-li-e:
1. Bối cảnh:
Kịch xảy ra tại Paris, nơi một người lão tên là Juôcđanh đã thay đổi số phận của mình nhờ cửa hiệu buôn bán lớn của bố mẹ, nằm bên cạnh cửa ô Xanh Inôxang. Dưới sự tài trợ của cửa hiệu này, Juôcđanh đã trở nên giàu có và có ước mơ trở thành một người quý tộc.
2. Nội dung:
Ông Giuốc-đanh có một cô con gái tên là Luy-xin, người xinh đẹp và tài năng. Luy-xin đã yêu một chàng trai tên là Clê-ông, một người có phẩm chất tốt và trái tim đầy tình yêu. Tuy nhiên, ông Giuốc-đanh lại không chấp nhận mối tình này, vì Clê-ông không thuộc tầng lớp quý tộc mà ông ao ước cho con gái.
Cuộc sống đã đưa đẩy họ gặp Cô-vi-en, một người đầy tớ thông minh và mưu mô. Cô-vi-en đã nảy ra một kế hoạch tinh vi để giúp Clê-ông và Luy-xin biến ước mơ của họ thành sự thật. Anh đã cải trang thành Hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ, một vị vua quyền lực, và đến gặp ông Giuốc-đanh để xin Luy-xin làm vợ.
Ông Giuốc-đanh, bị mắc kẹt trong giấc mơ hoàng cung và danh vọng, đã không nhận ra trò bịp này. Ông đồng ý gả con gái cho Hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ mà thực tế là Clê-ông. Cuộc gặp gỡ này đã đánh dấu sự mê muội của Giuốc-đanh và khởi đầu cho một chuỗi sự kiện đầy kịch tính và trớ trêu mà ông không thể lường trước.
Lão Juôcđanh, một người “hiểu biết tồi,” và “nói năng quàng xiên về tất cả mọi chuyện,” đã quyết định thuê hai tên hầu để giúp anh thực hiện ước mơ này, mặc dù chẳng biết họ sẽ được sử dụng cho mục đích gì. Để đạt được vẻ ngoại hình quý phái, Juôcđanh thậm chí đã mặc bộ áo dài để nghe nhạc. Hàng tuần, ông tổ chức các buổi hòa nhạc tại nhà, vì ông tin rằng những người tầng lớp quý tộc thường làm như vậy.
Juôcđanh cũng nhờ thầy dạy nhạc dạy cách thức chào mời để chuẩn bị đón bà hầu tước Đôrimen. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên phức tạp khi thầy dạy kiếm cũng đến. Sau đó, thầy triết học cũng tham gia. Juôcđanh thậm chí mong muốn thầy giảng dạy về chính tả, bởi vì ông muốn viết một bức thư cho một bà quý phái. Bất ngờ, bác phó may mang đến một bộ lễ phục hoa ngược, làm Juôcđanh tức giận ban đầu. Tuy nhiên, khi bà ta giải thích rằng những người quý tộc đều mặc như vậy, Juôcđanh thể hiện sự hài lòng rõ ràng.
Juôcđanh muốn ra phố với bộ quần áo mới cùng với đám quân hầu của mình, trong khi bà Juôcđanh ngạc nhiên và cố gắng can ngăn chồng, nhưng đều không thành công.
Lão Juôcđanh, một người có mong muốn lớn trở thành một phần của giới thượng lưu tại Paris, đã bị lợi dụng bởi gã quý tộc bá tước Đôrâng. Gã này sử dụng cơ hội này để mượn tiền từ Juôcđanh và tiêu xài xa hoa, lãng phí.
Ngoài ra, Juôcđanh cũng muốn thiết lập mối quan hệ với nữ hầu tước Đôrimen, người hiện đang là tình nhân của bá tước Đôrăng. Để làm điều này, Juôcđanh đã nhờ đến sự giúp đỡ của gã bá tước, một “bợm già” với những mối quan hệ rộng lớn. Juôcđanh đã chi tiền mua những món quà và tổ chức các bữa tiệc tại nhà với hy vọng thu hút Đôrimen. Tuy nhiên, gã bá tước này thông minh và đầy xảo quyệt đã khiến cho Đôrimen nhận ra rằng chính gã là người chi tiền mua quà và tổ chức các bữa tiệc đắt tiền để thu phục cô.
Khát vọng trở thành một phần của giới quý tộc đã biến Juôcđanh trở nên điên đảo. Cuộc sống xa hoa và tiện nghi của giới thượng lưu luôn là điều mà ông ao ước. Tuy nhiên, sự khao khát này đã đặt ông vào những tình huống mâu thuẫn với con gái yêu quý của mình, Luyxin.
Juôcđanh không muốn con gái của mình kết hôn với Clêông, một chàng trai không thuộc dòng dõi quý tộc. Ông quyết định rằng mình phải tìm một chàng rể thuộc giới thượng lưu để thực hiện ước mơ trở thành một phần của xã hội tầng lớp cao cấp.
Nhưng Juôcđanh không thể nào biết được rằng sự cuồng vọng của mình đã biến ông trở nên mù quáng và tham lam. Côviên, đầy tớ của Clêông, đã phát hiện ra sự khát khao này của Juôcđanh và quyết định sử dụng nó để thực hiện kế hoạch của mình.
Côviên đã sắp đặt một cuộc gặp với phong tước Mamamusi (Maxnamouchi) của Thổ Nhi Kỳ, một người được xem là rất quý tộc. Ông Mamamusi sẽ đóng giả là hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ và làm cho Juôcđanh tin rằng ông sẵn sàng kết hôn với Luyxin. Juôcđanh, đắm chìm trong cuộc mơ hoàng cung và danh vọng, đã bằng lòng đồng ý và chấp nhận Clêông làm chồng cho Luyxin.
Cuộc gặp gỡ này đã đánh dấu sự mê muội của Juôcđanh và mở ra một loạt các sự kiện mà ông không thể lường trước.
Khát vọng trở thành một phần của giới quý tộc đã biến Juôcđanh trở nên điên đảo, như một con ngựa hoang đang đua với thời gian. Cuộc sống xa hoa và tiện nghi của giới thượng lưu luôn là điều mà ông ao ước hơn cả. Ông ấy như một kẻ mê mải, ngày đêm tìm kiếm cơ hội để thỏa mãn tham vọng vượt qua tầng lớp xã hội của mình.
Tuy nhiên, sự khao khát này đã đặt ông vào những tình huống mâu thuẫn với con gái yêu quý của mình, Luyxin. Ông không muốn con gái của mình kết hôn với Clêông, một chàng trai không thuộc dòng dõi quý tộc. Trong mắt Juôcđanh, chỉ có việc kết hôn với một quý tộc mới đủ danh giá để đáp ứng những khao khát xa hoa của ông.
Juôcđanh đã dấn thân vào cuộc hành trình kiếm tìm người thích hợp, người thuộc tầng lớp cao cấp để trở thành con rể của ông. Nhưng sự cuồng vọng đã khiến ông mất khả năng nhận biết đúng sai và bị mù quáng bởi ước mơ hoàng cung và danh vọng.
Côviên, một đầy tớ của Clêông, đã nhận ra sự khát khao này của Juôcđanh và quyết định tận dụng nó để thực hiện kế hoạch của mình. Côviên đã sắp đặt một cuộc gặp với phong tước Mamamusi (Maxnamouchi) của Thổ Nhi Kỳ, người được xem là rất quý tộc và có quyền nhiều tiền. Ông Mamamusi đã đồng ý đóng giả là hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ và tham gia cuộc gặp với Juôcđanh, làm cho ông tin rằng cơ hội trở thành một phần của giới quý tộc đã đến.
Cuộc gặp này đã đánh dấu sự mê muội của Juôcđanh và mở ra một loạt các sự kiện đầy kịch tính mà ông không thể lường trước. Đối mặt với sự phản bội, tham lam và mưu mô, cuộc hành trình của Juôcđanh trở thành một bài học đắt giá về lòng tham và cái giá của danh vọng.
2. Tóm tắt vở kịch Trưởng giả học làm sang của Mô-li-e dễ hiểu hơn:
– Trưởng giả học làm sang là một trong những vở hài kịch thành công nhất của Môlie. Ông đã tạo nên bức tranh xã hội Pháp thế kỷ XVII vô cùng sinh động và chân thật.
– Vở hài kịch “Trưởng giả học làm sang” của Mô-li-e là một tác phẩm thú vị gồm 5 hồi, được viết vào năm 1670, chỉ ba năm trước khi Mô-li-e ra đi mãi mãi.
– Bốn năm trước đó, ông Giuốc-đanh, một người đàn ông cục mịch, xấu xí, và ngờ nghệch, chỉ là một người bình thường trong xã hội. Nhưng nhờ buôn bán, ông trở nên giàu có và khao khát trở thành một nhà quý tộc. Ông quyết định tập trung vào việc học để đạt được ước mơ của mình. Đầu tiên, ông mời một thầy triết học đến nhà dạy cho ông nhiều thứ, từ tiếng La-tinh, lô-gíc học, luân lí, vật lí, chính tả, phát âm cho đến viết thư tình.
– Sau khi ông Giuốc-đanh cảm thấy mình đã trở thành một nhà học giả xuất sắc, ông quyết định có một bộ lễ phục đẹp nhất triều đình. Việc này cũng trở thành một trò tiêu khiển đáng nhớ. Khi bộ lễ phục hoàn thành, ông đã mời phó may và thợ phụ đến nhà để mặc thử cho ông. Những ngốc ngếch và đầu óc u muội của ông đã được thể hiện qua các lời đối thoại hài hước giữa ông và bác phó may. Họ lợi dụng tính cách khoa trương và ngu ngốc của Giuốc-đanh để tâng bốc ông bằng những lời khen ngợi như “ông lớn,” “cụ lớn,” và “đức ông” để lôi kéo tiền từ ông. Mặc dù ông Giuốc-đanh rất tiếc tiền, nhưng trước những lời nịnh hót tận mây xanh, ông vẫn không thể từ chối và đưa tiền cho những kẻ này.
– Nhưng mọi khúc mắc chưa dừng lại ở đó. Ông Giuốc-đanh có một cô con gái xinh đẹp tên là Luy-xin, người đã yêu một chàng trai tốt bụng là Clê-ông. Tuy nhiên, ông Giuốc-đanh không chấp nhận tình yêu này, vì Clê-ông không thuộc tầng lớp quý tộc. Tình huống trở nên rắc rối hơn khi Cô-vi-en, một người đầy tớ thông minh, hiến kế để giúp Clê-ông và Luy-xin thực hiện ước mơ của họ. Cô-vi-en đã cải trang thành Hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ để đến hỏi Luy-xin làm vợ. Ông Giuốc-đanh mặt dù rất tiếc tiền, nhưng lại không nhận ra trò bịp này và đồng ý gả con gái cho Hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ mà thực tế là Clê-ông. Tất cả những tình huống đầy hài hước và những sự thay đổi bất ngờ này đã làm cho vở hài kịch trở thành một tác phẩm độc đáo và thú vị.