Một bài văn hay là có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa các phương thức khác nhau, hôm nay hãy cùng tìm hiểu về cách làm bài văn tự sự có yếu tố miêu tả biểu cảm nhé
Mục lục bài viết
1. Hướng dẫn làm bài văn tự sự kết hợp với miêu tả biểu cảm:
– Ở đề 1, kể lại một kỉ niệm đáng nhớ tức là kể lại một câu chuyện đáng nhớ (có thể là câu chuyện vui, buồn, thú vị, bất ngờ…) xảy ra giữa em và con vật nuôi (chẳng hạn: Con mèo: Con mèo, con chó, con gà , lợn, trâu, bò). Ngoài việc kể lại, cần tả hình dáng, tính nết, hoạt động… của con vật (yếu tố miêu tả) để câu chuyện thêm sinh động; cần thể hiện được tình cảm của mình đối với con vật và cách con vật đối xử với chúng (yếu tố biểu cảm).
– Ở đề 2, kể về lần em có lỗi với cô giáo, em phải trình bày rõ ràng đó là lỗi gì, khi nào, ở đâu. Ngoài việc kể lại, các em cần miêu tả lại sự việc, miêu tả hình ảnh cô giáo (như nét mặt, cử chỉ, lời nói, thái độ…) trước và sau khi mắc lỗi; cần bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình trong và sau khi sự việc xảy ra như: Buồn, giận, lo lắng, hối hận về lỗi lầm của mình,…
– Ở đề 3, hãy kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui, trong đó nói rõ việc đó là việc gì, xảy ra ở đâu, vào thời gian nào. Ngoài việc kể lại cần tả việc em làm, tả hình ảnh bố mẹ em (như nét mặt, cử chỉ, lời nói, thái độ…) trong và sau khi em làm việc tốt; Bạn cũng cần bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình trong và sau khi làm một việc tốt như: Niềm vui, sự tự hào… khi làm được một việc có ích, có ý nghĩa.
– Ở đề 4, chỉ kể đoạn lão Hạc đến nhà ông giáo kể chuyện lão Hạc bán “cậu Vàng” (không kể toàn bộ câu chuyện). Có thể nói “tôi” – người kể chuyện vì anh ta có mặt trong truyện với tư cách là ngôi thứ ba. Chủ thể là ông giáo và lão Hạc qua sự quan sát của nhân vật “tôi”. Chẳng hạn, có thể hình dung một tình huống tôi đến nhà ông giáo để hỏi bài, hỏi con ông học bài hay làm gì đó và lúc đó vô tình chứng kiến cảnh lão Hạc nói chuyện với ông giáo. Em cần bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình trước câu chuyện mà em được chứng kiến.
2. Dàn ý cho bài văn tự sự kết hợp với yếu tố miêu tả biểu cảm:
2.1. Dàn ý viết văn số 2 lớp 8 đề 1:
Mở bài:
Về con vật cưng và những kỷ niệm đáng nhớ với nó:
+ Nhà em có con chó tên là “Chấm”, nó sống với nhà em từ nhỏ, em học lớp 5 thì nó mất.
+ Trong thời gian chung sống với Chấm, tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp, trong đó không thể quên lần Chấm cứu tôi khỏi rắn độc.
Thân bài:
– Thời điểm xảy ra sự việc: Khi tôi học lớp 3, lúc đó Chấm cũng 3 tuổi.
– Sự liên tiếp:
+ Hôm đó, buổi chiều, em cùng 3 bạn khác dắt Chấm ra bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi đuổi bắt.
+ Chúng tôi chạy quanh bãi cỏ, cười đùa rất vui vẻ
+ Có lẽ vì tiếng động đó mà một con rắn trườn ra khỏi bụi cây bên cánh đồng. Ngay lúc đó tôi đang đứng gần bãi cỏ đó.
+ Mải chơi em cũng không biết, đến khi thấy Chấm sủa và chạy rất nhanh về phía em thì em mới biết là con rắn đang trườn về phía em.
+ Lúc này tôi vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, không biết phải làm sao thì Chấm nhảy lùi lại sủa không ngừng.
+ Chấm lao tới cắn vào thân con rắn và rất nhanh nó ném con rắn ra xa vài mét.
+ Con rắn tiếp tục trườn về phía “ăn miếng trả miếng” nhưng Chấm cũng rất nhanh, nó chạy lại và tiếp tục dùng mõm đẩy con vật nguy hiểm ra xa hơn.
+ Con rắn lúc này dường như biết không thể hạ gục Chấm nên bò về phía bụi cây và bỏ chạy.
+ Chấm đuổi vào bụi rậm, gầm gừ, sủa như tiếng rắn cảnh báo.
+ Rồi Chấm chạy về phía tôi, vẫy đuôi và chạy quanh chân tôi như để kiểm tra xem tôi có bị thương không.
+ Lúc này tôi mới “hoàn hồn”, cúi xuống ôm Chấm và nói lời cảm ơn. Tôi may mắn vì nếu không có Chấm, có lẽ tôi sẽ bị con rắn đó cắn vào một lúc nào đó. Kể từ đó, tình cảm của tôi dành cho Chấm ngày càng sâu đậm.
+ Chấm với tôi như một người bạn thân, có gì vui buồn tôi đều tâm sự với nó.
Kết bài: đánh giá lại tình cảm của em đối với Chấm.
2.2. Dàn ý bài viết số 2 lớp 8 đề 2:
Mở bài: Thứ hai tuần trước, do ở nhà chơi không học bài môn Vật lý nên em đã mắc lỗi mở tài liệu làm bài trong giờ kiểm tra. Điều này làm thầy buồn.
Thân bài:
Sự kiện mở đầu:
– Đi học về, ăn cơm xong em định lên phòng học bài để chuẩn bị cho ngày mai kiểm tra Lý.
– Anh bạn hàng xóm rủ tôi đi chơi điện tử – một trò chơi mà tôi rất thích – tôi bỏ đi ngay, định chơi một lúc rồi về học bài.
Chuyện gì đã xảy ra:
– Trò chơi rất thú vị mà tôi về nhà khá muộn.
– Em bị bố mắng: đi học về không lo học mà đi chơi (may mà bố không biết là em đi chơi điện tử, không thì ốm mất). Bố bảo tôi trở lại phòng học bài.
– Tôi lí nhí xin lỗi bố rồi vội vã về phòng. Khi tôi đi ngang qua phòng của anh trai tôi, tôi thấy chương trình truyền hình “The Dark Knight”. Tại sao lại có nhiều điều thú vị như vậy? Tôi nên làm gì? “Chỉ xem một chút rồi học tiếp” – tôi tự trấn an.
– Phim kết thúc khá muộn, mắt tôi nheo lại. Tôi ngủ ngon lành cho đến sáng.
– Tôi bật dậy uể oải chạy vào lớp.
– Tiết 1 là giờ kiểm tra môn Lý. Cả lớp im lặng vì ai cũng bận làm bài.
– Tôi rất bối rối. Điều gì sẽ xảy ra nếu đầu óc bạn trống rỗng không một từ? Trong đầu tôi hiện lên một khoảng trống giễu nhại và chiếc roi mây trên tay cha. – Thôi, đánh liều đi. Tôi mở sách bài tập và sách giáo khoa. Mặt nhòe nhoẹt vừa chép bài vừa coi thầy.
– Tôi đang chăm chỉ chép bài thì thầy giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách lại và đặt chúng lên bàn. Thầy gọi tôi đứng dậy. Cả lớp quay lại nhìn tôi. Tôi phủ nhận ngay, nhưng trước những lời chân thành của thầy giáo, tôi đã cúi đầu nhận lỗi. Mặt tôi nóng bừng, tôi rất xấu hổ.
Kết thúc sự kiện:
– Thầy bảo tôi xuống phòng giám thị viết bản kiểm điểm.
– Tôi vô cùng hối hận, xin lỗi bạn và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.
– Bố đã tha thứ cho em và khuyên em phải chăm chỉ học hành, thành thật nhận lỗi.
Kết bài: bài học mà em đã rút ra, hành động để thay đổi nó.
3. Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm:
3.1. Bài viết đề số 1: Kỉ niệm đáng nhớ của em về con vật mà em yêu thích nhất:
Tuổi thơ của mỗi người đều gắn liền với một con vật nuôi đáng yêu, đó có thể là một chú rùa, một chú chim hay một chú mèo… Còn tôi, tuổi thơ của tôi gắn liền với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là một con chó lai mà tôi tìm thấy trong công viên..! Đây là câu chuyện: khoảng một năm trước, vào một buổi chiều, tôi đến công viên để tập thể dục. Khi tôi đang chạy bộ, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt trên cây. Tò mò, tôi nhìn qua kẽ lá và thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm trong chiếc hộp giấy đang rên rỉ. Thương con quá, tôi đem về nuôi. Không ngờ khi đưa Phi Phi về nhà, bố mẹ không những không trách mà còn giục tôi đi lấy sữa cho em uống!
Phi Phi bây giờ lớn lắm rồi. Bộ lông của chú đen mượt, bốn chân cao và khỏe. Đôi tai luôn dựng lên để lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi lúc nào cũng khịt mũi như đang đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan ngoãn và dũng cảm. Khi trời tối, anh luôn ra ngoài hiên để xem. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi yên tâm đi ngủ. Rồi một ngày, một chuyện xảy ra, và gia đình tôi cảm nhận sâu sắc lòng dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.
Đó là một đêm mùa đông lạnh giá. Như thường lệ, Phi Phi vẫn nằm ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ bỗng nghe Phi Phi sủa dữ dội, nó kéo sợi xích lạch cạch. Bố vội đứng dậy và nhẹ nhàng luồn cây gậy ra ngoài. Ở cuối khu vườn, một bóng người khả nghi đang cử động. Thấy động, anh ta nhanh chóng trèo tường tẩu thoát. Bố hét vào mặt hàng xóm khi chạy theo tên trộm. Phi Phi cũng bật dậy, sợi xích bị xé toạc hết cỡ. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ nó quay lại và đá anh một cái thật mạnh. Mất đà, bố bị ngã. Anh lợi dụng lúc đó đè lên người cha, tay phải rút dao ra vung. Đúng lúc đó, Phi Phi từ đâu lao ra chụp lấy cán dao của anh, mặc cho anh xô đẩy, anh nhất quyết không buông. Cuộc giằng co dừng lại khi hàng xóm xông vào trói tên trộm. Mẹ đỡ bố tôi vào nhà, đồng thời nhắc tôi và em gái đi lấy sữa cho Phi Phi mang về.
Sau hôm đó, Phi Phi nổi tiếng cả xóm với câu chuyện “cứu chủ”. Tên trộm bị bắt sau đó đã thú nhận nhiều vụ trộm mà anh ta có liên quan. Gia đình tôi và Phi Phi cũng rất vinh dự!
Phi Phi vẫn sống với gia đình tôi cho đến bây giờ. Anh luôn được cả gia đình, đặc biệt là tôi hết mực cưng chiều, yêu thương. Phi Phi là một chú chó nhưng cũng có nhiều điều đáng học hỏi đúng không các bạn!
3.2. Bài viết đề số 2 – Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn:
Ai cũng vậy, chắc chắn ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, không ai là hoàn hảo dù tài giỏi đến đâu. Tôi cũng thế. Tôi đã từng phạm một sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Lúc đó tôi còn là một cậu học sinh vừa học hết lớp ba.
Vào thời điểm đó, vì bố mẹ tôi nói với tôi rằng tôi có năng khiếu vẽ và tôi cũng muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang. Cha mẹ tôi đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một giáo viên đã nghỉ hưu. Cô ấy tên Dương, tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Cô ấy thật tốt! Khuôn mặt điềm tĩnh, dịu dàng của cô khiến tôi luôn có cảm giác cô là mẹ của mình. Tóc cô bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người nên mọi người xung quanh đều yêu quý cô.
Tôi yêu cô nhiều. Khi tôi còn trẻ, tôi thường kiêu ngạo, tự phụ và tự hào với mọi người vì tôi nghĩ mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi tưởng bài vẽ của mình sẽ được điểm mười, không ngờ cô chỉ cho tôi điểm sáu. Tôi đã rất tức giận, đó là lý do tại sao tôi ghét cô ấy. Mỗi lần đi học thêm, cháu không chịu vẽ và cứ làm phiền người khác. Cô ấy bắt tôi ngồi vào bàn vẽ, và sau đó tôi vẽ để đối phó với cô ấy. Thật bất ngờ, cô ấy từng nói rằng chủ đề là vẽ một bức chân dung của giáo viên yêu thích của cô ấy. Mọi người đã vẽ cô ấy. Tôi chỉ không thể hình dung ra tôi sẽ vẽ ai. Vì vậy, đến lúc nộp bài, tôi rất sợ. Nhưng không ngờ, mẹ không những không trách mắng mà chỉ dặn: “Lần sau con cố gắng hơn nhé!
Kể từ đó tôi cảm thấy thực sự có lỗi với cô ấy. Và tôi cũng rút ra được một bài học: “‘Không ai là hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm’. Kể từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất không báo trước. Những bức vẽ tôi vẽ, ai cũng khen, nhưng cũng vì thế mà tôi không còn kiêu ngạo nữa. Lúc đó tôi rất vui và càng yêu nghề hơn, cô còn dạy tôi đức tính kiên nhẫn và thành công.
Mặc dù tôi chỉ học với cô ấy trong một năm rưỡi, nhưng cô ấy đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn là những bài học cuộc sống để tôi noi theo trong tương lai. Từ khi học với cô, tôi trở nên biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn, quyết đoán hơn, kiên trì hơn. Tôi dường như đã trưởng thành, trút bỏ được lớp vỏ kiêu hãnh, tự cao tự đại. Tôi rất biết ơn bạn. Giờ đây, dù không còn được học ở cô nhưng những bài học quý giá mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với bạn bè, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường gian nan phía trước.
Tôi vô cùng biết ơn cô ấy. Bây giờ, nếu tôi có thể nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ nói những gì tôi thực sự muốn nói: “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã dạy tôi những điều tốt đẹp và giúp tôi đi đúng hướng ước mơ. Em yêu cô rất nhiều, cô ơi.”