Bệnh vô cảm đã và đang xâm chiếm đời sống của con người hiện nay. Để có một xã hội tốt hơn, chúng ta cần phải loại bỏ căn bệnh này ra khỏi cuộc sống của mình, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài văn nghị luận về bệnh vô cảm qua bài viết sau nhé
Mục lục bài viết
1. Dàn ý nghị luận về bệnh vô cảm trong cảm trong xã hội:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu vấn đề đang viết
1.2. Thân bài:
a. giải thích vấn đề
– “Bệnh vô cảm” đã và đang trở thành vấn đề xã hội được mọi người quan tâm, suy nghĩ. Nó dường như đang trở nên phổ biến và phát triển nhanh chóng. Vậy, chúng ta hiểu “vô cảm” như thế nào?
b. Giải thích: “Vô cảm” là gì?
– “Bệnh vô cảm” là căn bệnh tâm hồn của những con người có trái tim lạnh lùng, vô cảm, ích kỷ và lạnh lùng. Họ thờ ơ, làm ngơ trước những điều tồi tệ, những bất hạnh, bất hạnh của những người xung quanh.
c. Tình trạng
Vô cảm có các triệu chứng sau:
– Vô cảm trước vui buồn, đau khổ, trước số phận của những người xung quanh. Trên đường đi gặp một người bị tai nạn gãy tay, gãy chân hay nằm bất tỉnh, kẻ vô cảm không có phản ứng gì mà chỉ có thể dửng dưng đứng nhìn với thái độ “Mắt lạnh lùng thờ ơ, nhìn có tội gì đâu!” (
– Thờ ơ với các vấn đề xã hội dù lớn hay nhỏ, các phong trào, sự kiện. Hàng năm, mọi người đều hưởng ứng Giờ Trái đất. Khi cả xã hội tích cực tham gia, nhất là thế hệ trẻ, vẫn có những người thản nhiên bật nhạc, bật đèn, bật tivi. Rõ ràng, đây là cách thể hiện sự thờ ơ với những vấn đề lớn nhất, thậm chí là những vấn đề rất đơn giản nhưng ý nghĩa trong cuộc sống. Các phong trào hiến máu nhân đạo, tình nguyện, giúp đỡ đồng bào bị bão lũ, các vấn đề lớn của xã hội… thờ ơ, coi như không phải việc của mình.
– Thờ ơ trước những vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống, của con người. Tấm gương của một học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cố gắng học giỏi nhưng cô giáo sẵn sàng làm ngơ, bỏ qua, thật khâm phục, ngưỡng mộ. Trước một cảnh đẹp của thiên nhiên khiến lòng người xao xuyến, xao xuyến, rồi dửng dưng, như không có chuyện gì xảy ra.
– Thơ với cái ác: Lên xe, thấy kẻ gian móc túi hay côn đồ hành hung hành khách, họ cứ làm ngơ như không phải việc của mình. Sống trong cơ quan trường học, chứng kiến bao nhiêu vụ bê bối như hối lộ cấp trên, thầy cô ngang nhiên lạm dụng học sinh, học sinh gian lận trong thi cử, họ không hé răng mà nhắm mắt làm ngơ. Hay việc thấy bạn mình bị xâm hại ngay trước cổng trường nhưng các em vẫn đứng xem rồi quay clip tung lên mạng như không phải việc của mình.
d. Lý do:
– Do lối sống ích kỷ của mỗi người, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Do nhịp sống hối hả của xã hội hiện đại. Con người bị cuốn vào vòng quay của học tập, phấn đấu, lao động và sự nghiệp nên thường quên đi mọi thứ xung quanh. Vì nhiều khi không đủ thời gian, không đủ năng lượng và nhiệt huyết để quan tâm đến những vấn đề khác ngoài công việc.
Thực chất của cuộc sống là “đô thị hóa”, khái niệm “tắt lửa tối đèn” cũng đang mai một.
Tình yêu thương là sự quý giá của con người. Căn bệnh vô cảm đã làm mất phẩm chất ấy, như biến máu đỏ thành máu trắng. Trái tim mỗi người cần được thắp sáng ước mơ, khát vọng, ý chí và sức sáng tạo để gắn kết với cộng đồng. Điều đó sẽ chống lại căn bệnh thờ ơ và làm cho cuộc sống của mọi người trở nên có ý nghĩa.
1.3. Kết bài:
Đánh giá lại vấn đề đang viết và nêu cảm nhận
2. Những bài nghị luận về bệnh vô cảm hay nhất:
2.1. Bài mẫu 1 – Bài nghị luận về bệnh vô cảm hay nhất:
Trịnh Công Sơn đã từng viết: “Sống ở đời cần có tấm lòng/ Làm gì thì làm/ Để gió cuốn đi”. Thật vậy, trong cuộc sống đầy bất trắc này, ai cũng cần có tấm lòng yêu thương, quan tâm và giúp đỡ. Nhưng một bộ phận không nhỏ trong xã hội hiện nay xuất hiện lối sống thờ ơ, vô cảm. Đó thực sự là một tình trạng đáng báo động.
Thờ ơ có thể hiểu là không có tình cảm, không có cảm xúc, không có tình thương, không có cảm xúc trước những hoàn cảnh khó khăn và cuộc sống. Đôi khi vô cảm có nghĩa là không quan tâm đến tương lai của chính mình.
Cách đây không lâu, ai cũng giật mình khi đọc thông tin một nữ sinh viên 20 tuổi sau khi sinh con xong tưởng bỏ con vào túi xách rồi từ tầng 31 chung cư ném xuống. Thật vậy, bài đọc khiến tôi ớn lạnh sống lưng và khiến tôi sợ hãi. Sự vô cảm của con người đã đến mức này chưa? Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng hãy nhìn cách người phụ nữ đó đối xử với đứa con trong bụng. Quả thật, sự độc ác và vô cảm của con người đã đến mức không thể khoanh tay đứng nhìn.
Sự thờ ơ cũng có thể là khi bạn đang đi trên đường, nhìn thấy hiện tượng móc túi, hay cảnh cướp giật trên đường phố. Nhưng tuyệt đối đừng mặc cảm, hay sợ nếu can thiệp sẽ bị phạt. Nạn nhân chỉ biết đứng chôn chân, không nói nên lời và không thể kêu cứu những người xung quanh. Cái ác được dịp lên ngôi, lợi dụng cơ hội đó để làm nhiều việc ác hơn.
Quay video, thu hút sự chú ý của mọi người trong lúc người khác gặp nạn đã trở thành “trào lưu” trong giới trẻ. Đó là một xu hướng kỳ lạ. Họ đua nhau lấy điện thoại ra, chụp ảnh, làm chi tiết nhất, rõ nét nhất rồi nhanh chóng đăng lên mạng để thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu lúc đó còn chút nhân tính, có lẽ họ đã không hành động vô cảm và vô lương tâm như vậy. Và cũng sẽ có nhiều người chết oan vì không được cấp cứu kịp thời, vì không ai gọi xe cấp cứu.
Thờ ơ cũng là khi bạn thờ ơ với tương lai của chính mình. Mỗi chúng ta sinh ra đều có ước mơ là động lực để không ngừng phấn đấu. Nhưng cũng có nhiều người giống như những “con tằm” tình nguyện ở trong kén chứ không chịu nhả mình để trở thành cánh bướm tự do. Cả cuộc đời họ chỉ luẩn quẩn, mặc cho năm tháng trôi qua. Họ dường như chỉ tồn tại để đợi đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
Thực tế, sự vô cảm trong cuộc sống của người dân không phải là chuyện mới xảy ra gần đây. Mà chắc chắn đã xuất hiện từ lâu, nhưng khi đó chỉ là hiện tượng nhỏ, còn bây giờ là do tác động của nhiều yếu tố. Lối sống vô cảm ngày càng trở thành một thứ dịch bệnh, dễ ăn sâu vào ý thức mỗi người. Trước hết, do đời sống khoa học công nghệ phát triển, con người ngày càng bận rộn với việc làm ra của cải vật chất mà quên đi việc nuôi dưỡng tâm hồn, dần dần hình thành lối sống vô cảm. Thứ hai, do tiếp xúc với văn hóa phẩm không lành mạnh, phim ảnh có tính bạo lực cao, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến lối sống ngày càng vô cảm. Không chỉ vậy, cha mẹ mải mê kiếm tiền, không quan tâm đến con cái khiến chúng luôn sống trong cảnh cô đơn. Cuộc sống thiếu vắng tình yêu thương cũng khiến trẻ mất đi sự sẻ chia, cảm thông với mọi người. Cuối cùng, do bản thân mỗi người thiếu định kiến, chưa tu dưỡng đạo đức tốt nên dễ bị tác động bởi những yếu tố tiêu cực bên ngoài.
Sự vô cảm nếu không được giáo dục, ngăn chặn sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự “lệch lạc” hay “lệch chuẩn” về đạo đức nên các cuộc họp bàn về vô cảm và chống vô cảm luôn được tổ chức để tìm cách giải quyết.
Mặc dù là căn bệnh rất nguy hiểm nhưng chưa có thuốc đặc trị. Mỗi chúng ta cần tu dưỡng bản thân một cách lành mạnh. Luôn quan tâm, giúp đỡ mọi người. Sống chân thật, không vụ lợi, không giả dối. Khi gặp người hoạn nạn, hãy nhiệt tình giúp đỡ họ. Thay vì xem những bộ phim bạo lực, hãy nghe những bản nhạc du dương, đọc một câu chuyện cảm động, để tâm hồn trong sáng và thuần khiết hơn.
Mỗi chúng ta, mỗi chúng ta đều có một phần lương thiện trong mình, luôn biết yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh. Nhưng do một số yếu tố, tác động của con người có thể dẫn đến lối sống buông thả. Luôn mở lòng, chia sẻ, giúp đỡ những người xung quanh.
2.2. Bài mẫu 2 – Bài nghị luận về bệnh vô cảm hay nhất:
Cuộc sống luôn đa dạng. Chính con người làm nên những màu sắc khác nhau để cuộc sống tươi đẹp hơn. Tuy nhiên, ngày nay, hiện tượng vô cảm ngày càng xuất hiện và đẩy khoảng cách giữa con người với con người ngày càng xa hơn.
Vô cảm là thái độ thờ ơ, vô cảm, không quan tâm đến ai, không quan tâm đến những đau khổ, bất hạnh của người khác mà chỉ biết đến mình. Đây là một “căn bệnh”, một tính xấu mà chúng ta cần thay đổi, tẩy chay để cuộc sống này tốt đẹp hơn.
Xã hội phát triển, con người ta bận rộn với cuộc sống, với những dự định riêng nên đôi khi vô hình chung tạo nên khoảng cách giữa người với người, người với người ít có thời gian quan tâm tới người khác hơn. Đôi khi sự vô tâm đến từ bản chất con người, bởi sự ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mà không quan tâm, để ý đến những người xung quanh, chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi.
Bên cạnh đó, sự vô cảm đôi khi còn bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh. Nếu những người xung quanh chỉ biết nghĩ đến mình, không ai quan tâm, chia sẻ với ai thì lâu dần sẽ hình thành tính cách này cho người khác. Một thực tế chúng ta vẫn bắt gặp trong cuộc sống là vẫn còn rất nhiều người sống nhân ái, sống tình nghĩa, biết yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh, biết cảm thông với những mảnh đời bất hạnh; những con người và thông điệp tốt đẹp này cần được chia sẻ và lan tỏa hơn nữa trong cộng đồng để mọi người cùng biết và học hỏi.
Vô cảm là một hiện tượng xấu ngày càng xuất hiện nhiều trong cộng đồng. Hãy chung tay xây dựng cuộc sống tràn đầy yêu thương và chống lại căn bệnh vô cảm.
3. Bài nghị luận về bệnh vô cảm đặc sắc nhất:
Dân tộc ta có truyền thống tương thân tương ái, đạo lý tốt đẹp lâu đời. Tuy nhiên, trong xã hội ta, bên cạnh những tấm lòng cao thượng, bao dung cũng có những hiện tượng của những thái độ vô cảm, rất xấu. Vô cảm giống như một căn bệnh với thái độ lạnh lùng thờ ơ với người khác, thờ ơ trước nỗi đau, chỉ sống cho riêng mình. Nơi chúng ta thấy rõ nhất là ở trường học, học sinh tụ tập đánh bạn nhưng cũng có bạn hỗ trợ hoặc chụp ảnh. Thậm chí, nhiều người đi đường bị TNGT cũng không kêu cứu. Hiện tượng vô cảm đã cho thấy nó đi ngược lại với truyền thống của dân tộc và làm xơ cứng tình cảm của con người. Sở dĩ có hiện tượng vô cảm này là do xã hội ngày nay rối ren, buộc con người phải luôn cảnh giác và có lối sống thực dụng. Sau đó, do sự phát triển của nền kinh tế và thị trường, mọi người đua nhau kiếm tiền.
Để thay đổi hiện tượng trong xã hội, gia đình và nhà trường cần quan tâm hơn nữa đến việc giáo dục tư tưởng, tình cảm của con người. Môi trường giáo dục ở trường học không chỉ là nơi trang bị kiến thức mà còn phải quan tâm đến việc giáo dục nhân cách, đạo đức, sự đồng cảm cho giới trẻ. Một khi nhà trường biết quan tâm đúng mức đến việc giáo dục đạo đức cho các em thì kết quả sẽ khả quan hơn. Vấn đề này chúng ta thấy rõ trong các trường công giáo và cơ sở nội trú của các nhà Dòng. Khi học sinh được giáo dục ở đó, các em không chỉ biết lễ phép với mọi người mà còn sống gương mẫu, ngoan ngoãn, biết quan tâm và yêu thương mọi người. Theo TS Huỳnh Văn Sơn, Trưởng khoa Tâm lý, Trường ĐH Sư phạm TP.HCM: “Nhà trường không nên quá chú trọng dạy kiến thức mà quên dạy các em làm người, hơn nữa, mỗi giáo viên phải là người có đạo đức. Mặt khác, nhà trường cần dạy cho học sinh cách ứng xử, quan tâm giúp đỡ người khác và giáo dục kỹ năng sống có chất lượng, thiết thực, sinh động bằng cách khơi dậy mạnh mẽ tinh thần dám đấu tranh trong mọi tình huống. Chỉ có như vậy thì những cái xấu, tiêu cực, thô lỗ trong môi trường giáo dục, trong học sinh mới hết đất sống, đây cũng là cơ sở để xây dựng một thế hệ trẻ Việt Nam giàu bản lĩnh, giàu tình thương mà mạnh mẽ , không dung thứ cho cái ác, cái ác phát sinh và ẩn chứa dưới nhiều hình thức khác nhau trong cuộc sống.
Tăng khả năng tự nhận thức. Chỉ có như vậy thì sự vô cảm này mới có thể được loại bỏ, và mỗi chúng ta hãy “Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình”.