Bài thơ "Nhớ Rừng" không chỉ là một tác phẩm thơ đầy màu sắc và tình cảm, mà còn là một bức tranh sống động về vẻ đẹp hoang sơ và mạnh mẽ của tự nhiên. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Cảm nhận của em về đoạn thơ: Nào đâu những đêm vàng, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Cảm nhận của em về đoạn thơ: Nào đâu những đêm vàng:
Mở bài: Giới thiệu tác giả và Nhớ rừng
Thế Lữ, một trong những danh thơ Việt Nam nổi tiếng, thông qua bài thơ “Nhớ rừng,” đã đưa người đọc vào một hành trình đầy sâu sắc. Trong đoạn thơ thứ ba, ông sử dụng ngôn ngữ tinh tế và hình ảnh sinh động để khắc họa cuộc sống hoang dã của con hổ, biểu tượng của sức mạnh và vẻ đẹp hoang dã.
Thân bài: Khám phá chi tiết từng khổ thơ
a. Hai câu thơ đầu: Đêm ánh trăng và vị vua hổ
Buổi đêm, khoảng thời gian mà hổ tung hoành trong sơn lâm, “bóng cả cây già,” tạo nên một bức tranh hoang dã huyền bí. “Đêm vàng” là thời điểm ánh trăng chiếu rọi vào lòng suối, làm bóng mặt suối bừng lên sắc vàng huy hoàng. Hình ảnh hổ “say mồi đứng uống ánh trăng tan” không chỉ là hành động sinh tồn, mà còn là biểu tượng cho sức mạnh và vẻ đẹp vương giả. Phép ẩn dụ “uống ánh trăng tan” tạo nên một bức tranh ảo diệu, ánh trăng giống như dòng ánh sáng tuôn xuống rừng đêm.
b. Hai câu thơ tiếp theo: Cơn mưa rừng và nốt nhạc của hổ
Cơn mưa rừng dữ dội tạo nên âm thanh vang động và ào ạt, nhưng hổ lại lặng lẽ “ngắm giang san ta đổi mới.” Từ “lặng ngắm” khiến hình ảnh hổ trở thành nốt nhạc trầm tĩnh trong bản hòa ca hùng tráng của cơn mưa rừng. Hình ảnh hổ như một vị chúa sơn lâm, bình thản và trầm lặng giữa cơn mưa, làm cho bức tranh trở nên huyền bí và tràn đầy sức sống.
c. Hai câu thơ tiếp theo: Bình minh và giấc ngủ của hổ
Thời khắc bình minh đánh dấu sự bắt đầu của một ngày mới, nhưng đối với hổ, đó là lúc nó bắt đầu giấc ngủ sau bữa ăn đêm dữ dội. Cái xôn xao, rạo rực của vạn vật khi ngày mới bắt đầu, với hổ, lại là bản nhạc du dương đưa nó vào giấc ngủ. Bức tranh rừng rậm bắt đầu trở nên yên bình, và hổ trải qua giấc ngủ ngọt ngào sau một đêm hoạt động.
d. Ba câu thơ tiếp theo: Đêm tối lạ lẫm và sự thống trị của hổ
Đêm tối lạ lẫm và đầy sợ hãi thuộc hoàn toàn về hổ. Trong mắt của nó, mặt trời – ông hoàng bất tử của vũ trụ – chỉ là kẻ bại trận thê thảm trước cái chết “lênh láng máu sau rừng.” Hổ chiếm lấy “riêng phần bí mật,” thể hiện sự thống trị và sự kỳ bí trong thế giới hoang dã.
e. Câu thơ cuối: Nỗi tiếc nuối của hổ
Những điệp từ “nào đâu..”, “đâu…” thể hiện nỗi tiếc nuối không nguôi của hổ về quá khứ vinh quang, oai hùng. Thán từ “than ôi!” và lời than “Thời oanh liệt nay còn đâu” là biểu hiện của sự đau đớn khi phải đối mặt với thực tại tầm thường giả dối trong vườn bách thú tù túng này.
Kết bài: Tổng kết giá trị nghệ thuật và nội dung
2. Cảm nhận của em về đoạn thơ: Nào đâu những đêm vàng hay nhất:
Trong thời kỳ rực rỡ nhất của phong trào Thơ mới, tên tuổi của Thế Lữ như một vì sao mai sáng lòa, lấp lánh. Ngày nay, ông vẫn gắn bó với độc giả nhờ vào tác phẩm nổi tiếng nhất của mình – bài thơ “Nhớ Rừng”. Dưới tiêu đề nhỏ “Lời con hổ trong vườn bách thú,” bài thơ này là một hiện vật quý giá, mở lời về tâm hồn của con hổ trước cảnh đời hiện nay bức bách và tù túng, đồng thời mơ về những ngày tháng tung hoành và lẫm liệt của mình. Bài thơ không chỉ là sự bộc lộ tấm lòng yêu nước mà còn là một tác phẩm nghệ thuật nổi bật, với những đoạn thơ mô tả cảnh rừng sơn lâm tuyệt vời trong hồi ức đau thương của con hổ “nhớ rừng.”
Bài thơ được chia thành bốn cảnh rừng tuyệt mỹ, mỗi cảnh được mô tả qua đôi câu thơ, nâng tầm bức tranh tứ bình lên đỉnh cao nghệ thuật.
“Cảnh đêm trăng” được mô tả qua hình ảnh đêm vàng bên bờ suối, khi con hổ “say mồi đứng uống ánh trăng tan.” “Đêm vàng” trở thành biểu tượng cho đêm trăng thanh bình, với ánh trăng như vàng tan chảy, làm bức tranh thiên nhiên trở nên lôi cuốn, huyền bí. Con hổ, trong trạng thái sảng khoái, không chỉ do no nê mà còn vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp toàn diện của vũ trụ.
Những cơn mưa rừng dữ dội làm nổi bật cảnh “mưa rừng,” khi con hổ lặng lẽ “ngắm giang san ta đổi mới.” Cơn mưa không làm khuất phủ, ngược lại, con hổ tỏ ra hòa mình vào vũ trụ tự nhiên, thể hiện sức mạnh của mình khi “lặng ngắm,” trở thành bản nhạc trầm tĩnh giữa bản hòa ca hùng tráng của rừng già.
Khi bình minh ban mai, con hổ bắt đầu “giấc ngủ” của mình sau bữa ăn đêm dữ dội. Bức tranh của bình minh tươi sáng và sự sống động của vạn vật khi bắt đầu một ngày mới, được so sánh với bản nhạc du dương đưa hổ vào giấc ngủ, nơi nó trải qua sự hòa mình vào âm nhạc của tự nhiên.
Thế giới đêm tối, đầy sợ hãi và lạ lẫm, phụ thuộc hoàn toàn vào con hổ. Trong đôi mắt của nó, mặt trời, “ông hoàng bất tử của vũ trụ,” chỉ là một kẻ bại trận, mặc kệ ánh sáng rực rỡ của mặt trời, “lênh láng máu sau rừng” là điều mà nó đang chờ đợi để chiếm lấy phần bí mật của nó.
Những câu cuối cùng, với những điệp từ “nào đâu,” “đâu,” cùng với thán từ “Than ôi!” và lời than “Thời oanh liệt nay còn đâu,” là tiếng kêu gào của con hổ về quá khứ huy hoàng và oai hùng. Nó đối mặt với sự tầm thường và giả dối của thực tại nơi vườn bách thú tù túng. Sự chấm dứt của bài thơ là một điểm nhấn mạnh nỗi xót xa đau đớn của con hổ, chấm dứt một giấc mơ huy hoàng.
Bài thơ “Nhớ Rừng” không chỉ là một tác phẩm thơ đầy màu sắc và tình cảm, mà còn là một bức tranh sống động về vẻ đẹp hoang sơ và mạnh mẽ của tự nhiên, đồng thời là một góc nhìn sâu sắc vào tâm hồn và trạng thái tinh thần của con hổ, đại diện cho tâm hồn Việt Nam thuở bấy giờ.
3. Cảm nhận của em về đoạn thơ: Nào đâu những đêm vàng ngắn gọn:
Nhà thơ Thế Lữ, người được coi là người mở đường thành công cho Thơ mới, đã để lại một tác phẩm tuyệt vời mang tên “Nhớ Rừng,” một thắng lợi hoàn toàn cho thế hệ Thơ mới. Trong bài thơ này, ông kể về quá khứ huy hoàng của con hổ, nhưng đằng sau những hình ảnh rực rỡ đó là tâm trạng nuối tiếc đầy bất lực và khao khát tự do mạnh mẽ. Bài thơ được mô tả như một tác phẩm nghệ thuật, với ngòi bút của Thế Lữ làm nổi bật mọi cảm xúc và tình cảm.
Bài thơ bắt đầu bằng những dòng chữ đầy màu sắc:
“Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?”
Buổi đêm, thời điểm hổ tung hoành trong sơn lâm, được mô tả như khoảnh khắc huy hoàng với “đêm vàng” nơi ánh trăng chiếu rọi xuống lòng suối. Hình ảnh con hổ “say mồi đứng uống ánh trăng tan” tạo nên một bức tranh của vị vua say đắm trong chiến thắng, ánh trăng giống như dòng ánh sáng huy hoàng tuôn xuống rừng.
Ngòi bút tài hoa của Thế Lữ tiếp tục kể về những trải nghiệm của con hổ:
“Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?”
Cơn mưa rừng dữ dội tạo nên âm thanh vang động và hổ lặng lẽ “ngắm giang sơn ta đổi mới,” tư thế của nó như một vị chúa sơn lâm. Hình ảnh này tạo nên một bản nhạc hùng tráng trong im lặng của rừng sau cơn mưa, và con hổ trở thành nốt nhạc trầm tĩnh giữa bản hòa ca tự nhiên.
Thế Lữ không chỉ thể hiện vẻ huy hoàng của rừng mà còn nhấn mạnh vào giấc ngủ của con hổ:
“Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Hình ảnh chiều tối và đêm đen là thời kỳ của con hổ, nơi nó thống trị và đợi chờ “mảnh mặt trời gay gắt.” Cảnh tượng này thể hiện sự mạnh mẽ và sự kỳ bí của con hổ trong thế giới hoang dã.
Cuối cùng, những dòng cuối cùng của bài thơ làm nổi bật nỗi niềm và tiếc nuối:
“Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?”
Những từ ngữ như “than ôi” và “oanh liệt” thể hiện nỗi tiếc nuối và sự đau đớn của con hổ khi phải đối mặt với thực tại tầm thường giả dối trong vườn bách thú tù túng.
“Nhớ Rừng” của Thế Lữ không chỉ là một bức tranh về con hổ mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, nơi ông thể hiện tất cả những cảm xúc, tình cảm và sức mạnh của tự nhiên một cách tinh tế và sâu sắc.