Tuổi thơ là khoảng thời gian đáng nhớ trong cuộc đời mỗi người. Đó là khoảng thời gian hồn nhiên, đáng yêu và vui vẻ, nơi mỗi trái tim đều tràn ngập tình yêu thương và sự quan tâm từ gia đình, bạn bè. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là một trong những tác phẩm ấn tượng nhất của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Cùng tìm hiểu nhé:
Mục lục bài viết
1. Cảm nhận về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ hay nhất:
Chắc chắn mỗi chúng ta đều có một tuổi thơ! Tôi cũng vậy, hàng tỷ người trên thế giới này cũng vậy! Dù bạn già hay trẻ, trưởng thành hay vẫn là trẻ con và dù chúng ta lớn lên theo những cách khác nhau thì hầu hết tuổi thơ của chúng ta đều diễn ra khá giống nhau. Đôi khi bạn cảm thấy mệt mỏi với đống công việc được giao mỗi ngày, mệt mỏi với đống tài liệu dày cộp chờ giải quyết hay đau đầu với những suy nghĩ về cuộc sống này, những lúc như thế bạn thực sự muốn thư giãn đầu óc? Bạn có muốn thoát khỏi thế giới phức tạp đó không? Những lúc như thế này, các bạn hãy dành thời gian đọc cuốn sách “Cho tôi một vé về tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một trong những truyện dài thành công của ông – tác phẩm đoạt giải Văn học ASEAN 2010.
Tác phẩm bao gồm những câu chuyện nhỏ xoay quanh bốn đứa trẻ tiểu học trong một khu phố: Tủn, Tí, Sún, Hải Cò và Cu Mùi. Trong đó người kể chuyện là nhân vật của tôi – cậu bé Cu Mùi. Những câu chuyện tuổi thơ được Cu Mùi, gần 50 tuổi, kể lại và bình luận. Xin bạn đừng vội nghĩ rằng cuốn sách này chỉ dành cho những đứa trẻ còn đang trong độ tuổi ham chơi, cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta – những người đã có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Tôi viết cho những người đã từng là trẻ em.” Khi đọc cuốn sách này, bạn sẽ bắt gặp những hình ảnh quen thuộc của chính mình ngày xưa – giả vờ ngủ say để nằm trên giường vài phút quý giá trước khi dậy đi học; Những lúc bạn vội vã tìm sách để cho vào cặp trước khi đến trường và có vô số những thủ thuật thông minh trong thời đi học… Sẽ có những lúc bạn thấy mình thật nghịch ngợm như bé Mùi. trong truyện và suy nghĩ tuổi thơ của chúng ta rất giống với nhóm quỷ nhỏ trong tác phẩm. Chúng ta từng nghĩ rằng kho báu là đồ có thật và chúng được chôn trong vườn, dưới gốc cây hoặc trong cát. Cũng giống như họ, chúng ta cũng đã từng thốt ra những câu nói điển hình như: “Người lớn thật khó hiểu và bất công”. Bạn đã bao giờ lập tòa để tố cáo bố mẹ mình như nhóm bạn của Cu Mui chưa? Chắc chắn nhiều người trong chúng ta đã làm điều đó. Chúng tôi ngồi lại với nhau, lần lượt đóng vai bố mẹ của nhau và cùng nhau bày tỏ tất cả những suy nghĩ, những điều mà người lớn mà chúng tôi thấy là luôn bất công, sai trái. Không có gì xấu về điều đó. Khi chúng ta còn nhỏ, mỗi đứa trẻ đều có một thử thách trong lòng.
Khi lớn hơn một chút, chúng ta có tình cảm và cảm xúc với người khác giới, đó có thể là bạn cùng lớp, cô gái hàng xóm trong xóm – cũng giống như những cảm xúc dễ thương và ghen tị. Cu Mùi ghen tuông vô cớ với bé Tun. Để rồi khi lớn lên, gặp lại nhau, thú nhận với nhau những tình cảm ngu ngốc ngày xưa, chúng ta sẽ thấy mối tình đầu ấy trong sáng và đáng yêu biết bao.
Chỉ qua 12 chương ngắn ngủi trong cuốn sách “Cho tôi xin một vé tuổi thơ”, cả một thế giới tràn ngập kỷ niệm của mỗi chúng ta đã được vẽ nên. Đọc xong cuốn sách này, tôi tin rằng tất cả chúng ta đều mong muốn có được một tấm vé lên chuyến tàu đi tìm ký ức để sống lại khoảng thời gian tuổi thơ vô cùng giản dị và ngọt ngào. Cũng sẽ có nhiều người cảm thấy thuở nhỏ mình thật ngốc nghếch. Đừng xấu hổ hay cố trốn tránh nó vì nó là một phần quá khứ của mỗi chúng ta – những kỷ niệm rất đẹp, rất trong sáng và đáng trân trọng. quan trọng. Đó là tất cả những gì tác giả muốn truyền tải qua cuốn sách này.
2. Cảm nhận về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ chọn lọc:
Ai cũng không có một tuổi thơ đẹp đẽ. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, tình yêu và cả lo lắng. Ở những nơi tôi từng sống có biết bao kỷ niệm, kể cả những buổi chiều đầy nắng, không định chợp mắt mà lẻn ra ngoài chơi, chơi ô hay chơi nhảy lò cò… Đó là tuổi thơ tôi chưa bao giờ biết đến. Hãy nghĩ xem cô đơn là gì, đừng lo lắng phải làm việc cật lực để kiếm sống. Nhưng khi chúng ta lớn lên, con người luôn bận rộn, luôn suy nghĩ về nhiều thứ. Khi còn nhỏ, chúng ta sẵn sàng làm những gì mình muốn nhưng khi lớn lên, chúng ta chỉ muốn làm những gì người khác muốn. Vì vậy, luôn có nhiều sự khác biệt giữa trẻ em và người lớn.
Tôi biết đến tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu nhưng đến bây giờ tôi mới có cơ hội đọc sách của ông. Một trong những cuốn sách gây ấn tượng mạnh với tôi đó là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cuốn sách này đã được trao giải thưởng Văn học ASEAN năm 2010. Cuốn sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, ở bìa sau, tác giả nói: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết sách kể về tuổi thơ của 4 nhân vật: Cu Mùi, Hải , Tí Sún và n, gồm tổng cộng 12 chương.
Tôi vô cùng ấn tượng với chương 1 mang tên “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “ mẹ tuyệt vời”, vì nó khiến tôi càng biết ơn bố mẹ hơn. Qua chương 1, tôi cảm nhận được tình thương, sự quan tâm của mẹ dành cho tác giả như thuở còn thơ ấu. Mối quan tâm chính là về sức khỏe. Đối với trẻ em, chúng không quan tâm nhiều đến sức khỏe của mình nhưng khi chúng lớn lên, mối quan tâm về sức khỏe càng trở nên quan trọng hơn. quan trọng. Khi đọc cuốn sách, nhiều kỷ niệm ùa về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ những ngày tôi 7, 8 tuổi, tôi không nghĩ nhiều về cảm xúc. Nhưng càng lớn tuổi thì chỉ số phát triển cảm xúc của bạn càng tăng lên. Ví dụ như tình cảm của tôi đối với gia đình mình. Ở chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà anh và những người bạn nhỏ trong xóm cùng chơi. Nó mang lại cho tôi rất nhiều tiếng cười, và chắc chắn, nếu bạn đọc chương này, bạn cũng sẽ có cảm giác giống tôi.
Ngoài ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và n cùng nhau thay đổi suy nghĩ. Họ đều cho rằng “cái cánh tay là cái miệng”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp biến đổi thành cái giếng”… Họ quyết tâm thay đổi cách gọi và đổi tên cả thế giới. thế giới với mục đích duy nhất là làm cho thế giới trở nên mới mẻ và bớt nhàm chán hơn. Những câu chuyện như vậy còn mang lại tiếng cười, cho thấy tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui vẻ và thú vị. Cuối chương 12 tác giả viết “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn..”.
Đúng vậy, tuổi thơ cho chúng ta rất nhiều kỷ niệm. Khi còn nhỏ, chúng ta thường mong ước được trở thành người lớn, được tự do làm những gì mình thích mà không cần phải xin phép cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta nhận ra rằng cuộc sống của người lớn còn buồn chán gấp nhiều lần cuộc sống của trẻ thơ, khiến chúng ta khao khát nói một điều: “Cho tôi xin một vé đi về tuổi thơ…”
3. Cảm nhận về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ngắn gọn:
Tuổi thơ là khoảng thời gian đáng nhớ trong cuộc đời mỗi người. Đó là khoảng thời gian hồn nhiên, đáng yêu và vui vẻ, nơi mỗi trái tim đều tràn ngập tình yêu thương và sự quan tâm từ gia đình, bạn bè. Khi lớn lên, chúng ta thường nhớ lại những khoảnh khắc đáng nhớ thời thơ ấu, chẳng hạn như những buổi vui chơi ngoài trời, những trò chơi cùng bạn bè và những tiếng cười sảng khoái dưới ánh nắng.
Cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã làm tôi nhớ lại những kỷ niệm, cảm xúc thuở còn thơ ấu. Đặc biệt, chương 1 “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt vời” khiến em càng trân trọng hơn tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của gia đình, đặc biệt là tình yêu thương, sự chăm sóc của mẹ. đến sức khỏe của tôi khi còn nhỏ. Đó là thời điểm sức khỏe của chúng ta ít được quan tâm nhưng khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu được giá trị của sức khỏe và tình yêu thương từ gia đình.
Cuốn sách còn đề cập đến những trò chơi, hoạt động vui nhộn của tuổi thơ, khiến tôi nhớ lại những khoảnh khắc đẹp cùng bạn bè hàng xóm. Những kỷ niệm này luôn mang đến cho tôi niềm vui và tiếng cười. Cuốn sách còn ghi lại tinh thần sáng tạo và tò mò của tuổi thơ khi các nhân vật chính thay đổi cách nhìn thế giới và đặt ra những câu hỏi thú vị.
Cuối cùng, cuốn sách khiến tôi suy ngẫm về sự khác biệt giữa thời thơ ấu và tuổi trưởng thành, cũng như mong muốn giữ lại tinh thần trẻ thơ trước những áp lực và trách nhiệm của cuộc sống trưởng thành. Nó nhắc nhở chúng ta hãy giữ lại sự ngây thơ và tinh thần sáng tạo của tuổi thơ trong trái tim người lớn và biết ơn khoảng thời gian đáng nhớ đó trong cuộc đời.