Cảnh đẹp của thiên nhiên muôn màu, muôn vẻ luôn là đề tài hấp dẫn trong văn học nói riêng. Đây cũng là đề tài chính xuyên suốt dạng văn miêu tả, phân tích, phát biểu cảm nghĩ và nghị luận của các em học sinh. Hãy cùng Luật Dương Gia tham khảo những bài văn tả cảnh đẹp của núi, rừng hay nhất trong bài viết sau.
Mục lục bài viết
1. Bài văn tả cảnh đẹp của núi, rừng quê em chọn lọc siêu hay:
Tuổi thơ – Mỗi lần nhắc tới hai chữ đó lòng tôi lại thổn thức. Tuổi thơ của tôi có biết bao kỷ niệm đẹp nhưng chỉ có rừng thông xanh là nơi tôi yêu thích nhất.
Những buổi chiều muộn, tôi và các bạn đi câu cá trong rừng thông. Ngồi trên tảng đá cạnh suối thả mồi, chúng tôi trò chuyện rất nhiều, cả trên trời lẫn dưới biển. Khi phao rung lên thì chúng tôi kéo cần. Những chú cá rô phi viền đỏ lấp lánh giãy đành đạch trên thảm cỏ xanh.
Vào buổi hoàng hôn, chúng tôi ra về với chiến lợi phẩm thu được là những con cá rô phi béo ngậy. Ôi, những buổi chiều từ kiếm củi đến ngồi dưới gốc thông nghỉ ngơi, nghe tiếng suối róc rách mới đẹp làm sao. Tiếng thông reo vang như một giai điệu không bao giờ kết thúc.
Có lần bị mẹ mắng nên tôi đã dỗi và chạy vào rừng thông. Ngồi dưới gốc cây nghe tiếng đàn du dương, mọi tức giận vừa dâng lên, mọi mệt mỏi dường như tan biến. Tiếng đàn thông và tiếng suối chảy róc rách ru tôi vào giấc ngủ yên bình. Khi tôi thức dậy thì mặt trời đã sắp lặn. Thấy vậy tôi cuống cuồng chạy thẳng về nhà.
Những buổi sáng, tôi thường đi học sớm, đi dạo trên con đường trong rừng thông, lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Tôi hái một bông hoa bên suối. Ôi hoa đẹp quá. Những giọt sương trên cánh hoa lấp lánh như những viên ngọc trai. Rừng thông xanh xào xạc trong gió. Ôm cây thông, áp tai vào, tôi nghe tiếng của những mầm non xanh.
Đến giờ vào lớp, tôi chạy vội đi, những bông hoa còn vương trên cành thông, những hạt phấn li ti màu vàng tung bay… Có những lúc tan trường sớm, tôi lang thang khắp rừng thông. Chọn cây cao nhất, tôi ôm lấy thân cây và đo xem mình có cao bằng nó không. Tưởng mình phải bằng nửa cây thông nhưng không ngờ mình chỉ bằng một phần tư.
Nằm tựa đầu vào gốc thông, tựa vào thảm cỏ xanh, tôi lấy truyện ra đọc. Tiếng thông reo và làn gió mát khiến câu chuyện cổ tích tôi đang đọc hiện ra trước mắt. Buổi tối, bọn trẻ ra rừng thông để tận hưởng không khí trong lành. Bọn con trai chúng tôi vừa trông thấy bọn trẻ trước rừng thì lao ra, khua tay chân, la hét ầm ĩ khiến chúng hoảng sợ rồi bỏ chạy trong sự hỗn loạn.
Chủ nhật chúng tôi được nghỉ một ngày nên vào rừng chơi đánh trận giả. Những cây thông ríu rít dường như đang chào đón tôi. Dòng suối cũng rì rào như kể lại chiến công của tôi, tôi kiêu hãnh nhìn tứ phía. Vào mùa lũ, những cây thông giận dữ rung chuyển cành lá khiến nước sủi bọt vì sợ hãi. Khi mùa xuân đến, cây thông bỗng vui cười, nhảy múa ngày đêm.
Mùa xuân đã dệt nên tấm áo xanh cho cây thông. Được nhìn thấy ánh nắng, được đón những làn gió mát, được ngắm những bông hoa xinh đẹp, được nghe tiếng suối chảy và tiếng nói cười của chúng tôi và được ca hát suốt ngày với những chú chim xinh đẹp…
Đó là rừng thông xanh của tôi! Nó như “người mẹ hiền” đối với tôi, cùng vui buồn và chia sẻ với tôi. Trải qua bao mùa xuân, rừng thông xanh của tôi vẫn giữ được “khí chất” cũng như vẻ đẹp xanh mướt của nó. Đó sẽ mãi là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
2. Bài văn tả cảnh đẹp của núi, rừng quê em chọn lọc ấn tượng:
Phú Thọ quê tôi có những cánh rừng cọ xanh bạt ngàn. Trải qua bao thế hệ, rừng cọ ấy vẫn luôn là người bạn thân thiết của người dân nơi đây. Từ bên kia sông Thao, nhìn về phía dãy núi phía xa, bạn có thể thoáng thấy những rừng cọ. Quê hương tôi có những ngọn đồi nhấp nhô. Những ngọn đồi tròn không phải là đồi thông, dải bạch đàn hay cây tràm mà chúng ta thấy ở nhiều nơi mà là những rừng cọ với tán lá xanh mát.
Tôi còn nhớ những buổi chiều tôi và bạn bè trong làng rủ nhau đi rừng cọ. Trong rừng cọ có rất nhiều loại cây, từ cây tế, sim, mua và cả mật ong rừng. Nhưng chúng tôi đến đó để hái trái cọ để ăn. Thân cây cọ không bằng phẳng lắm nhưng có đứa bạn tôi có thể trèo lên tận ngọn để hái quả. Hồi nhỏ tôi gầy gò, yếu ớt nên chỉ dám đứng dưới gốc cây đợi bạn bè ném trái cây xuống để tôi nhặt lên và mang về. Thỉnh thoảng tôi lại có dịp về thăm quê hương. Mỗi lần đi ngang qua những ngọn đồi cao chót vót và những hàng cọ thẳng tắp với những chiếc lá xanh thẫm xòe ô như muốn che nắng che mưa, tôi lại thấy phấn khích lạ lùng.
Ký ức tuổi thơ tôi tràn ngập màu xanh của rừng cọ bất tận, những hàng cọ xòe ô cho tuổi thơ tôi mát mẻ như lời ru của mẹ, như dì dạy tôi hát múa theo nhịp đàn… Hiện nay tôi đã lên thành phố sinh sống. Nhưng ký ức về dòng Sông Lô, đồi chè, rừng cọ với tôi vẫn thiêng liêng và có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt trong trái tim tôi. Sau này, tôi đã đọc được nhiều bài thơ, tbài văn của nhiều tác giả về trung du và rừng cọ.
Tôi đặc biệt thích tác phẩm “Rừng cọ quê tôi” của tác giả Nguyễn Thái Vân. Bài viết giống như sự mô tả đầy đủ về hình ảnh cây cọ. Đó cũng là hình ảnh biểu tượng của Phú Thọ quê hương tôi: “Không đâu bằng dòng sông Thao quê tôi, rừng cọ rộng mênh mông. Thân cọ dài như lưỡi kiếm sắc bén, dù gió bão cũng không thể hạ gục được”.
Rừng cọ, hình ảnh mà đứa trẻ ba tuổi hay ông lão râu tóc bạc trắng, có thể dễ dàng hiểu được: Phú Thọ, vùng đất nơi có nhữn rừng cọ của quê hương. Với người dân Phú Thọ, dù đi đâu hay làm gì, chúng tôi vẫn nhớ về rừng cọ quê hương. Ở đó, ký ức tuổi thơ tràn về là hình ảnh dòng sông Lô và rừng cọ luôn nhắc nhở tôi. Trong tâm trí tôi lúc nào cũng vang vọng câu hát ‘Cọ xòe ô che nắng, râm mát đường em đi”.
3. Bài văn tả cảnh đẹp của núi, rừng quê em chọn lọc ý nghĩa:
Trở về sau một chuyến đi dài. Hà Nội vẫn ồn ào xe cộ, vẫn là những dãy nhà cao tầng mọc san sát nhau, vẫn là những hàng quán và đèn trang trí. Tự dưng nhớ Tây Bắc quá! Tôi đã đi du lịch nhiều nơi trên khắp đất nước nhưng chưa bao giờ có một chuyến đi đầy cảm xúc như vậy.
Khi bắt đầu cuộc hành trình, mọi người đều háo hức đến mức không ngủ được. Rất nhiều tiếng cười, những lời khuyên, những cái bắt tay của mọi người đã chào đón chúng tôi trên hành trình đi tìm vẻ đẹp tiềm ẩn của vùng Tây Bắc Tổ quốc, tiếp thêm cho chúng tôi thêm năng lượng để bắt đầu cuộc hành trình. Đường lên Tây Bắc đẹp lạ lùng: rất quanh co, khó khăn nhưng cũng đầy chất thơ bao la. Tôi thậm chí còn ngây ngất như thể không có nơi nào trên đất nước này đẹp hơn khi được lái xe để trải nghiệm vẻ đẹp nơi đây. Nhớ một bài hát nào đó về Tây Bắc miêu tả nơi đây với “núi cao vút mây bao bọc”, “suối sâu, đèo cao”. Điều dễ dàng mà mọi người đều nhận thấy khi đến đây là nhịp sống đã thay đổi rất nhiều so với thành phố.
Hoàn toàn trái ngược với sự hối hả của người người và xe cộ ồn ào ở thành phố nhộn nhịp, nơi đây con người và khung cảnh rất bình dị và đơn giản, không có những dãy nhà cao tầng, chỉ có núi và núi. Núi thẳng, núi trùng điệp, núi cao nối tiếp núi cao. Không chỉ khung cảnh mà lối sống ở đây cũng rất khác nữa. Họ sống đơn giản là hòa mình vào thiên nhiên. Người dân mưu sinh trên từng vách đá nhưng vẫn trong trẻo, hồn nhiên, tràn đầy sức sống, lương thiện và rất thân thiện. Tôi khó có thể quên được những nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của các em nhỏ khi chúng tôi tặng các em những thanh kẹo nhỏ làm quà. Tôi băng qua những ngọn núi xanh tươi, vẻ đẹp của nó khiến tôi không còn sợ độ cao nữa.
Những ngày sống giữa núi rừng, tôi đã yêu cảnh vật và con người. Đối với Tây Bắc, tôi có tình yêu mãnh liệt với thiên nhiên, cuộc sống và con người nơi đây. Hơn hết, tôi hạnh phúc vì đã thực hiện được những hy vọng, ước mơ tuổi thơ được nhìn thấy vẻ đẹp của quê hương đất nước.