Trở về trường cũ mang lại nhiều cảm xúc và kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường mà em đang học, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường mà em đang học hay nhất:
Mười năm đã trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp trung học cơ sở. Hiện tại, tôi là một sinh viên đại học và quyết định quay trở lại thăm ngôi trường trung học cơ sở thân yêu một lần nữa.
Con đường dẫn tôi đến trường đã có một sự thay đổi kì lạ, khiến tôi không thể nhận ra nó nữa. Đường đã được trải nhựa phẳng lì, hoàn toàn khác xa con đường đầy sỏi đá, ổ gà ngày nào. Thấp thoáng, mái trường hiện ra trong sương sớm. Cổng trường ngày xưa, vốn nát nát và nứt nẻ vì mưa nắng, nay đã được sơn lại, mang trong mình vẻ mới mẻ. Bước vào sân trường, tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Những cây phượng mà lớp tôi đã trồng năm xưa, giờ đây đã phát triển mạnh mẽ. Cây phượng cao và lớn, với tán lá rộng lớn, tạo nên một bóng mát toàn diện cho góc sân trường. Tôi ngồi dưới bóng cây phượng đó và thả mắt ra nhìn toàn bộ sân trường, cảm nhận vẻ đẹp tràn đầy ý nghĩa của nơi này.
Trên bầu trời trong xanh, những cánh chim bay lượn tự do, tạo nên một hình ảnh tương tự như trong những giấc mơ tuổi thơ. Những tiếng ve kêu luyến lắng truyền cảm giác của mùa hè, khiến tôi chìm đắm trong ký ức của những năm tháng đi học ở đây. Tôi nhìn thấy các lớp học qua cửa sổ, và có một cảm giác ấm áp khi thấy rằng những học sinh trong lớp vẫn hăng hái và nhiệt huyết, chẳng khác gì tôi trong quá khứ.
Mùa hè vẫn đang còn rất rạng ngời với sắc đỏ rực của cây phượng và tiếng ve rộn rã trên khắp sân trường. Đây là mùa hè của những kỷ niệm, và việc trở lại mái trường này đã là một phần của những ký ức đáng trân trọng. Mái trường này đã làm cho tôi trở nên tốt đẹp hơn, và tôi không thể nào không cảm ơn nơi này về những giá trị và kiến thức quý báu mà nó mang lại.
Tôi quyết định tiến vào lớp 6B, lớp mà tôi đã từng học. Không gian lớp học cũng đã có sự thay đổi. Nó trở nên hiện đại hơn, với cửa kính, nền lát đá hoa, quạt trần, và đèn điện. Tôi đi vào lớp và ngồi vào bàn, và có một cảm giác rất thân quen. Tôi nghe thấy tiếng cười và tiếng nói quen thuộc của các học sinh, và tôi cảm thấy như mình đang trở lại trong quá khứ.
Những học sinh trong lớp trông ngạc nhiên khi thấy một người lạ xuất hiện trong lớp học của họ. Tôi cảm nhận được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của họ, và tôi chắc chắn rằng tôi đã thay đổi rất nhiều sau mười năm qua. Tôi cũng cảm nhận được sự kỳ diệu của thời gian, và làm thế nào nó có thể làm cho một người trưởng thành từ một đứa trẻ nghịch ngợm.
2. Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường mà em đang học điểm cao:
Khi tôi vừa bảo vệ xong khóa luận tốt nghiệp, tôi đã trở về quê hương Yên Bái, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Đang cùng gia đình quây quần, đoàn tụ bên bữa cơm ấm cúng thì tôi nhận được một giấy mời đặc biệt: Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập Trường Trung học cơ sở (THCS) Lê Hồng Phong – ngôi trường cấp 2 thân yêu của tôi. Điều đó khiến tôi hồi hộp suốt đêm và không thể tìm hiểu gì khác trừ việc chuẩn bị cho buổi lễ.
Trong tà áo dài truyền thống, tôi đạp xe trên con đường quen thuộc dẫn đến trường. Và rồi, ngay trước mắt tôi, là ngôi trường của tôi – Trường THCS Lê Hồng Phong. Tấm biển màu xanh quen thuộc từng nhỏ bé, bây giờ trở nên lớn mạnh, to bản, với chữ viết rõ ràng, thể hiện sự phát triển vững mạnh của trường: “Trường THCS Lê Hồng Phong.” Tôi bước vào trường và không thể nhận ra nơi này nữa. Trong vòng mười năm, trường học đã thay đổi rất nhiều – từ bề ngoại hình cho đến cơ sở vật chất.
Các tòa nhà giáo dục, từ ban công, nhà giáo, và quầy bán hàng bên ngoài đều đã được nâng cấp và trang trí lại, biến trường học trở nên đẹp hơn, hiện đại hơn. Đã lâu rồi tôi không thấy nơi này như thế. Các lớp học trang trí sạch sẽ và tươi sáng, với bảng xanh và thiết bị hiện đại, mang lại môi trường học tốt hơn cho các học sinh. Nó thực sự là một sự thay đổi lớn so với thời điểm tôi học ở đây.
Sân trường trước đây chỉ là một mảng đất trống, nhưng bây giờ, nó đã được trải bằng bê tông, cây cỏ và hàng cây bóng mát bao quanh. Ánh nắng mặt trời chiếu qua những tán lá xanh tạo ra những bóng râm mặt đất. Mùi hoa sữa thơm ngát lan tỏa trong không khí, tạo nên không gian lãng mạn và đáng nhớ. Tôi đi lang thang xung quanh sân trường, cố gắng tìm lại những góc khuất của ký ức.
Tôi dừng lại bên gốc cây phượng quen thuộc. Cây phượng này là một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi. Nó đã trải qua nhiều thăng trầm và những ngày học trò đáng nhớ. Tôi ngoi lên gốc cây và nhớ lại những ngày thơ ấu tươi đẹp. Cây phượng đã chứng kiến những niềm vui và nỗi buồn của tôi, và nó vẫn ở đây, tạo nên một phần không thể thiếu của ký ức tuổi thơ.
Tôi bất ngờ được một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi: “Huyền ơi!” Tôi quay lại và nhận ra ngay cô giáo dạy môn Văn của tôi. Cô giáo năm nay đã lớn tuổi hơn, mái tóc đã mọc lên màu bạc, nhưng cô vẫn nhớ tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc và xúc động.
Cô giáo hỏi tôi về cuộc sống và học tập, và tôi không ngần ngại chia sẻ với cô một số chi tiết. Tôi cảm thấy rất thân thuộc và gần gũi, và cảm ơn cô vì những ngày tháng học hành và chữa bài mà cô đã dành cho tôi.
Khi tôi rời khỏi trường, tôi mang theo trong tâm hồn những ký ức đẹp đẽ về nơi này. Tôi biết rằng dù có bao nhiêu năm trôi qua, trường học này sẽ luôn ở trong trái tim tôi.
3. Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường mà em đang học ngắn gọn:
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và đã mười năm kể từ ngày em rời xa mái trường “Trung học cơ sở Tân Khánh” để theo đuổi ước mơ của mình tại những nơi mới. Hôm nay, em quay trở lại mái trường xưa với bao cảm xúc trào dâng, trong dịp kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường. Là một phần của lễ kỷ niệm này, em muốn chia sẻ những trải nghiệm và cảm xúc của mình sau mười năm xa mái trường thân yêu.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tại mái trường này, em đã thi vào một trường cấp ba chuyên trên tỉnh. Cuộc học tập tại đây là một thời kỳ mới, khá xa nhà và ít cơ hội quay lại thăm mái trường xưa. Tuy nhiên, đây cũng là bước đầu tiên của em tiến đến ước mơ cao hơn. Sau đó, em thi vào một trường đại học tại Hà Nội, và nhờ sự kiên trì, chăm chỉ và niềm đam mê học hỏi, em đã nhận được một suất học bổng để du học nước ngoài trong bốn năm. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, nhưng trong lòng em, nhớ về quê hương và mái trường đã luôn làm em da diết. Hoàn thành khóa học bốn năm, em tiếp tục nghiên cứu và hoàn thành luận án thạc sĩ của mình với thành tích xuất sắc. Giờ đây, em đã trở về quê hương và là một giảng viên tại một trường đại học danh tiếng ở Việt Nam, điều mà em luôn mơ ước.
Hôm nay, em đã trở lại mái trường xưa trong dịp kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường. Sự thay đổi mà em thấy trên cơ sở vật chất thật là ấn tượng. Đầu tiên, bảng hiệu trường đã thay đổi. Dòng chữ “Trường trung học cơ sở Tân Khánh” được đúc bằng đồng, thay vì dòng chữ trắng trên nền tấm sắt như trước đây. Tấm biển nằm trang trọng trước cổng trường, với nhiều lá cờ nhỏ bay trong gió, tạo nên một bức tranh ấn tượng đánh dấu sự phát triển và vinh dự của nhà trường.
Sự thay đổi không chỉ dừng lại ở bảng hiệu. Khi em học ở đây, trường chỉ có một dãy nhà ba tầng dành cho học sinh và một dãy nhà hai tầng dành cho ban giám hiệu. Giờ đây, một dãy nhà năm tầng mới được xây dựng, cung cấp thêm không gian học tập cho học sinh. Các nhà cấp bốn khác dường như ít hơn và những nhà cũ được sửa sang một cách trang trọng và ấn tượng. Cơ sở vật chất trong các lớp học đã được nâng cấp và hiện đại hóa. Mọi lớp học đều trang bị máy chiếu, làm cho tiết học trở nên sinh động và thú vị. Mọi thứ đều thay đổi, nhưng cây xà cừ và phượng vĩ vẫn còn đứng im như một phần của ký ức thời học sinh, và chúng đã to lớn hơn rất nhiều.
Em gặp lại nhiều bạn cũ và thầy cô thân thương. Mặc dù đã mười năm, em vẫn nhớ về nhau. Các bạn cũ đã có cuộc sống và sự nghiệp riêng, và tất cả đều rất thành công trong những lĩnh vực khác nhau. Em còn gặp lại thầy Duy, hiệu trưởng của trường, và cô giáo chủ nhiệm hồi lớp chín. Cả thầy lẫn trò đều rất vui khi gặp nhau, và họ tiếp tục chia sẻ và tận hưởng những ký ức xưa. Em được mời vào nhà của cô giáo chủ nhiệm, nhưng do lịch trình bận rộn, em xin phép và hứa sẽ quay lại vào một dịp khác.
Trở về trường cũ sau mười năm, những thay đổi không thể tránh khỏi, nhưng tình thầy trò vẫn giữ nguyên. Em tự hứa không bao giờ quên những ký ức đẹp tại mái trường này.