Tả một con vật nuôi trong gia đình em Tập làm văn lớp 4, 5 chọn lọc gồm các bài văn mẫu giúp học sinh tham khảo từ đó biết cách viết văn Tả con vật nuôi mà em yêu thích lớp 4 hay hơn. Cùng tham khảo bài viết dưới đây của chúng mình nhé.
Mục lục bài viết
1. Tả con chim bồ câu nhà em hay nhất:
Trước sân nhà tôi có một chiếc lồng nhỏ nằm trên chiếc cột cao như cây cột điện. Đó là ngôi nhà nhỏ của chú bồ câu mà bố tôi đã chăm sóc bấy lâu nay.
Chú chim bồ câu ấy to chừng một cái cốc uống nước, với bộ lông trắng muốt. Nghe cô giáo cho biết đó là loài chim tượng trưng cho hòa bình. Chú có một cái đầu nhỏ và một cái cổ ngắn. Chiều rộng của cổ có khi cũng to như là đầu chú. Đôi mắt có màu đen và tròn như hạt nhãn, to chừng đôi mắt cá. Mỏ của nó nhỏ, ngắn và sắc bén giúp nó dễ dàng lấy được những hạt thức ăn ngon dưới lòng đất. Cánh của chim bồ câu khá to và rộng, đôi khi cánh của chúng có thể dài hơn cả chiều dài cơ thể. Khi nó dang rộng đôi cánh trên bầu trời xanh, nó giống như một vũ công ba lê đang nhảy múa. Khi đó, chiếc đuôi tưởng tượng cực ngắn của chú cũng xòe ra thành hình chiếc quạt khiến chú trông càng xinh đẹp hơn
Hằng ngày, chú ta hoạt động theo những quy tắc giống nhau. Buổi sáng, chú ta bay xuống sân ăn đồ bố đưa cho, cùng bố chơi trong sân một lúc. Khi bố và cả nhà đi làm, đi học thì chú cũng sẽ đi chơi. Đó thường là công viên cạnh nhà tôi, nơi có một đàn bồ câu sinh sống. Chúng thân nhau lắm, có hôm chú còn dẫn bạn về nhà chơi, làm bố giật mình. Dù rất thân thiết nhưng chú vẫn luôn nhớ đường về nhà và không bao giờ đi theo đàn ấy bao giờ. Buổi tối, chú lại chơi với bố, ăn bánh mì rồi bay về chuồng ngủ. Hôm nay trời mưa và không thể ra ngoài chơi. Nó nằm trong chuồng, nhìn ra ngoài và liên tục phát ra những âm thanh g… gừ… gừ gừ chán nản.
Tôi rất thích chim bồ câu. Dù nó không ở gần tôi nhưng tôi vẫn thích cho nó ăn và thả nó bay. Tôi sẽ xin bố, tìm thêm cho chú một người bạn, để những hôm nào chú không đi chơi được, chú cũng không phải chịu cảnh cô đơn một mình.
2. Tả con chó nuôi trong nhà ngắn gọn nhất:
Chó là loài động vật rất có ích nên hầu hết các gia đình đều nuôi chó. Có gia đình nuôi một con, có gia đình nuôi nhiều con hoặc thậm chí nhiều hơn, gia đình tôi cũng vậy.
Cách đây một thời gian, mẹ tôi đi chợ và mua một con chó. Hôm mua về mẹ dặn phải chăm sóc chúng thật tốt chẳng mấy chốc mà lại có một đàn chó con, nghe mẹ nói vậy tôi rất háo hức. Tôi rất yêu quý động vật, vì vậy tôi đặt tên cho nó là Đốm. Tên của nó như vậy là do nó có ba màu lông xen kẽ nhau trên cơ thể. Đầu màu đen, thân cũng màu đen nhưng lại được xen kẽ bởi những đốm trắng. Nó đã được ba tháng tuổi và khá béo. Đôi mắt màu đen, lấp lánh như hai viên bi, chiếc mũi cũng đen và rất nhọn, bên cạnh là chiếc râu ngắn. Hàm răng có những chiếc nhọn hoắt, chỉ trong thời gian ngắn những chiếc răng đó có thể khiến người mắc phải chảy máu, thậm chí những vết cắn sâu có thể rất nguy hiểm. Đôi tai rất ngắn, rủ xuống mặt. Thân hình mũm mĩm với bộ lông, dù không bóng mượt nhưng tôi vẫn thích vuốt ve bộ lông đó. Lông ngắn màu đen có lông màu trắng ở cuối. Mẹ thường trêu tôi: “đốm đầu thì nuôi, đốm đuôi thì thịt”, những lúc đó tôi sẽ nhăn mặt bảo mẹ đừng ăn. Bốn chân có màu trắng, đầu mỗi ngón đều có móng vuốt sắc nhọn. Đặc biệt giống như loài mèo, dưới mỗi ngón tay đều có một lớp đệm dày, chính lớp đệm này giúp nó bước đi nhẹ nhàng.
Chó là loài ăn tạp nên việc nuôi chúng rất dễ. Ngoài ra, mẹ tôi còn mua vắc xin để phòng bệnh. Mỗi lần tôi đi học về, nó lại chạy ra cổng đón tôi, vẫy đuôi, chạy vòng quanh và kêu rú như đòi được vuốt ve. Dù đi học rất mệt nhưng tôi vẫn chơi với nó. Có nhiều trò hay lắm, mình bế hai chân trước của nó cho nó đi bằng hai chân sau, uốn ngược tai nó xuống, vì tai nó mềm nên không đau, dùng tay cù vào bụng nó, những lúc như thế nó nằm xuống bốn chân giơ lên trời. Mỗi bữa ăn tôi đều giành với mẹ việc cho nó ăn. Đêm đến, nó cuộn tròn trong góc nhà và ngủ ngon lành. Nó rất thông minh, biết phân biệt người nhà và người lạ. Khi có người lạ bước vào nó sủa ầm ĩ cho đến khi bố mẹ em quát mới dừng lại.
Tôi rất yêu quý chú chó của mình, nhà tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận để nó lớn nhanh và cho nhà tôi một lứa chó con như mẹ tôi đã nói!
3. Tả con mèo nuôi trong nhà ngắn gọn nhất:
Vào sinh nhật lần thứ 8 của tôi, bà tôi đã tặng tôi một con mèo rất dễ thương và đáng yêu. Vừa nhìn thấy nó, tôi đã rất vui mừng và phấn khích! Tôi thường gọi chú với cái tên dễ thương là Mi.
“Meo, meo, meo”, mỗi lần tôi ngồi vào bàn học là chú Mi lại đến dụi đầu vào chân tôi. Mi thân thiết và gắn bó với tôi từng ngày.
Khi bà tôi tặng nó, con mèo chỉ có kích thước bằng một chai nước khoáng nhỏ nhưng bây giờ nó có kích thước bằng một chai Coca-Cola lớn. Toàn thân chú được bao phủ bởi màu vàng và một vài vệt trắng khiến chiếc áo của chú càng đẹp hơn. Đầu của chú thích chỉ hơn một quả bóng ten-nít một chút. Đôi mắt tròn như viên bi và sáng như đèn pha. Mũi phơn phớt hồng, lúc nào cũng ướt, giống như người bị cảm cúm. Cái tai của chú mới thính làm sao. Chỉ với một âm thanh nhỏ, chú thích có thể phát hiện âm thanh đó là gì và có cần giải quyết hay không. Đôi tai và chiếc mũi đó chính là radar của chú thích để phát hiện những con chuột thông minh thường xuyên trộm gạo của người. Cổ Mi được quàng một chiếc khăn màu trắng đục. Bốn chân của nó không cao lắm so với cơ thể nhưng lại chạy rất nhanh. Dưới chân là một lớp thịt dày màu hồng nhạt.
Bà ngoại cho biết, những miếng thịt đó giúp Mi di chuyển nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động nhỏ nào khiến nhiều chú chuột không khỏi bất ngờ. Những chiếc vuốt của chú rất nhọn và sắc. Cái đuôi giống như dấu ngã, chẳng giấu vào đâu được.
Không con chuột nào chạy thoát nếu chú đã phát hiện được. Có lần tôi được chứng kiến Mi bắt chuột vào ban ngày. Có lẽ con chuột đói quá nên phải đi ăn trộm trong ngày. Chú Mi cải trang rất khéo léo, nấp sau cái chổi cạnh chân hòm cáng thóc. Một con chuột rất tinh ranh, với đôi mắt lác, nhẹ nhàng bước đến thùng thóc để chui vào ăn thóc. Mi nằm yên như đang ngủ. Bỗng “chụp” một cái, chỉ nghe thấy tiếng“chít” tuyệt vọng, Mi ta đã tóm lấy con mồi trong móng vuốt của chú. Hả hê với chiến thắng của mình, Mi thả chuột ra vườn. Chú nhả con chuột ra, lấy cái chân trước vờn đi vờn lại con chuột đó. Con chuột vội chạy đi nhưng chạy sao thoát. Tôi nghĩ con chuột đó sợ chết khiếp. Rồi chú ta nhàn nhã ăn hết con chuột đó. Mỗi lần chú bắt được chuột, em đều vuốt ve động viên chú. Đến bữa, em lại thưởng cho chú những miếng ăn ngon nhất. Mi có vẻ rất vui.
Mi ăn rất ít, mỗi ngày chú ta ăn không hết một bát cơm. Khi ăn, chú ta cứ nhỏ nhẻ từng tí một. Tôi thường nghe người ta nói “ăn như mèo” cũng không sai. Dù đói đến đâu Mi cũng ăn rất chậm. Khác với Vàng – chú cún tinh nghịch nhà em, cậu ấy cứ ăn uống hăng say. Vàng và Mi rất thân nhau. Chúng tôi chơi cùng nhau hàng ngày mà không có bất kỳ xung đột nào.
Tôi yêu Mi lắm. Mi không chỉ là món quà lưu niệm mà bà ngoại tặng mà còn là “thuốc diệt chuột” của gia đình tôi. Mi đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều trong chiến dịch diệt chuột. Từ khi có Mi, gia đình tôi không còn phải lo chuột nữa. Tôi sẽ chăm sóc Mi cho khỏe, chơi đùa với Mi thật vui vẻ và làm theo lời dặn của bà khi trao Mi cho tôi.