Mỗi con người đều có trong trái tim mình hình ảnh của người mà họ yêu quý nhất. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Người ấy sống mãi trong lòng tôi (bạn, thầy, người thân…), mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý về Người ấy sống mãi trong lòng tôi (bạn, thầy, người thân…):
1.1. Trình bày về ngoại hình và tính cách của mẹ:
– Vóc dáng, ngoại hình của mẹ qua thời gian: Mô tả sự gia tăng tuổi tác của mẹ, với những dấu vết như sợi tóc bạc, đôi mắt tinh anh và nụ cười ấm áp. Nhấn mạnh về đôi bàn tay mẹ, gầy gầy và xương xương do những cố gắng buôn bán và chăm sóc gia đình.
– Tính cách của mẹ: Đặc điểm tính cách của mẹ, bao gồm sự quan tâm và giúp đỡ đối với mọi người, sự yêu thương và chăm sóc gia đình, cũng như tính nghiêm khắc và trách nhiệm trong mọi việc.
1.2. Kể một kỉ niệm sâu sắc:
Mô tả một kỷ niệm đặc biệt giữa tôi và mẹ để thể hiện sự ảnh hưởng mà mẹ đã để lại:
– Mô tả ngày trời mưa to và gió lớn khi mẹ khuyên tôi không nên đi chơi. Tôi đã cãi lời mẹ và đi chơi đá bóng trong mưa.
– Sau cuộc chơi, tôi mắc bệnh sốt nặng. Mẹ đã chạy đôn chạy đáo trong đêm mưa gió để mua thuốc cho tôi, thể hiện tình mẹ đối với con.
– Tôi cảm thấy hối hận và trách nhiệm vì đã không nghe lời mẹ. Kỷ niệm này đã gây ra sự thay đổi lớn trong tôi.
1.3. Cảm nhận về Mẹ:
Nêu rõ sự quý trọng và tôn trọng đặc biệt dành cho mẹ:
Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ, không gì có thể thay thế cho mẹ.
Tóm tắt cảm xúc và cam kết đối với mẹ:
– Cuộc sống bản thân sẽ trở nên buồn chán và vô vị nếu thiếu sự hiện diện của mẹ.
– Hứa rằng bản thân sẽ luôn chăm sóc, học hành ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi và không làm buồn lòng mẹ nữa.
2. Người ấy sống mãi trong lòng tôi – Mẹ:
Mỗi con người đều có trong trái tim mình hình ảnh của người mà họ yêu quý nhất. Người đó có thể là một người thân, một người bạn, hoặc một người có vai trò đặc biệt trong cuộc đời. Với tôi, người đó chính là người mẹ – người phụ nữ tuyệt vời mà tôi đã có dịp biết đến từ thuở nhỏ và mãi mãi gắn bó với tôi qua thăng trầm cuộc đời.
Tôi không thể nào nắm bắt được từng khoảnh khắc của sự gắn bó đặc biệt này, nhưng nó đã trải dài từ thuở nhỏ cho đến tận hiện tại. Ngay từ khi tôi còn nhỏ, người mà tôi luôn thấy ở bên cạnh mình chính là mẹ. Lý do là bởi ba tôi thường phải đi công tác xa, nên mẹ trở nên gần gũi hơn và hiểu tôi hơn. Mẹ là người luôn ở bên tôi, bù đắp những điều mà ba không thể thực hiện. Vì vậy, tôi luôn yêu thương và kính trọng mẹ vô cùng. Tôi biết mẹ đã phải đối mặt với bao nhiêu gian khó để nuôi tôi, để đảm bảo tôi có cơ hội học hành và phát triển. Đôi bàn tay của mẹ đã trở nên chai sạn và xơ xác sau nhiều năm làm việc vất vả từ sáng sớm tới chiều tối. Nhưng dù vậy, bàn tay ấy vẫn giữ nguyên sự ấm áp, sự yêu thương. Khi mẹ áp tay lên má tôi, tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh mới để vượt qua khó khăn trên cuộc hành trình tới tương lai. Khi áp tay mẹ vào má, những nỗi buồn trong tôi dường như tan biến, thay vào đó là sự bình yên chỉ có thể tìm thấy ở mẹ của tôi. Dù bàn tay của mẹ không thể trắng trẻo và nõn nà như bàn tay của những người mẹ khác, nhưng đối với tôi, đó chính là đôi bàn tay đẹp nhất, ấm áp nhất trên thế giới này. Chắc chắn rằng tôi sẽ không thể tìm thấy đôi bàn tay nào giống như bàn tay của mẹ – đó là đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.
Thứ hai, điều tôi thích nhất ở mẹ chính là mái tóc của mẹ – mái tóc mùi bồ kết. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi được nhìn mẹ gội đầu. Tôi cảm thấy vui mừng khi thấy những gáo nước từ bàn tay mẹ rơi xuống đầu tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại phát hiện một sợi tóc bạc trong mái tóc của mẹ, và tôi tức thì cảm thấy thương mẹ vô cùng. Khi tôi rảnh rỗi, tôi thường giúp mẹ nhổ tóc bạc ra. Lúc đó, mẹ thường hỏi về cuộc sống học tập, bạn bè, hoặc mọi chuyện xảy ra trong lớp học. Mẹ không phải là người khen ngợi tôi vì điểm số cao, mà thay vào đó, mẹ luôn động viên tôi và nói rằng tôi phải cố gắng hơn. Những giờ phút đó là những khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc, mà tôi không bao giờ quên. Tôi biết rằng tôi không thể tìm thấy một nơi nào khác đem lại cảm giác bình yên như khi ở bên mẹ. Tôi không biết rằng nếu không có mẹ, tôi sẽ nơi nào để tìm lời động viên khi tôi buồn, nơi nào để tìm những lời an ủi và khích lệ trên cuộc hành trình của cuộc đời. Tôi cảm ơn ông trời đã tặng tôi một người mẹ tuyệt vời, một món quà quý báu nhất trên trái đất này.
Tuy nhiên, mẹ tôi cũng là người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, mẹ có thể nhìn tôi với ánh mắt tức giận kèm theo một chút nỗi buồn. Lúc đó, tôi cảm thấy hối hận vì đã làm mẹ buồn. Nhưng giống như ba, mẹ không bao giờ đánh đập tôi hay mắng mỏ nặng lời. Thay vào đó, mẹ luôn khuyên bảo tôi một cách nhẹ nhàng. Nhưng có lúc vì giận dữ mà mẹ đã cầm roi đánh tôi một vài cái. Khi đó, tôi cảm thấy tức giận và nghĩ rằng mẹ không còn yêu tôi nữa. Tôi đi vào phòng và khóc, nhưng không phải vì tôi giận mẹ mà vì tôi buồn, vì mẹ không còn hiền lành, không còn thương tôi nữa. Đó chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ, không phải sao? Tối hôm đó, tôi tỉnh giấc và nhận ra có một người đang ở bên cạnh giường tôi. Đó chính là mẹ. Mẹ nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi và tôi thấy giọt nước mắt rơi xuống. Mẹ đang khóc, có lẽ mẹ không biết tôi đã tỉnh dậy. Tôi thấy rằng mẹ vẫn yêu thương tôi. Tôi biết rằng mẹ đã đánh tôi chỉ vì mẹ yêu thương tôi, chỉ vì mẹ muốn tôi trở nên tốt hơn. Vậy mà tại sao tôi lại không hiểu điều đó, tại sao tôi lại không cảm nhận được tình thương bất tận mà mẹ dành cho tôi? Tôi muốn ôm mẹ và xin lỗi mẹ, nhưng tôi không dám. Tôi chỉ biết nằm đó và nghe tiếng mẹ rời khỏi phòng, cảm giác một chút đau đớn trong lòng. Tôi biết rằng suốt đời, tôi sẽ không thể đền đáp đủ công ơn của mẹ, những gì mà mẹ đã hy sinh vì tôi. Bây giờ, tôi chỉ có thể cố gắng học tốt, trở thành “con ngoan trò giỏi” để thể hiện lòng biết ơn đối với mẹ và để luôn thấy nụ cười trên khuôn mặt của mẹ. Mẹ sẽ luôn là nơi tôi tìm sự ổn định và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Đối với tôi, mẹ không chỉ là người quan trọng nhất, mà còn là người tôi yêu quý nhất và người tôi coi trọng nhất trong cuộc đời. Tôi hứa sẽ học tốt, làm những điều tốt để mẹ hạnh phúc và để mẹ không phải buồn vì tôi. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ vô cùng” – đó là câu nói mà tôi luôn muốn nói với mẹ, và tôi sẽ nói nó từ đáy lòng tôi, để mẹ biết rằng tình yêu của tôi dành cho mẹ là không giới hạn.
3. Người ấy sống mãi trong lòng tôi – Bố:
Trong trái tim mỗi con người, luôn tồn tại một nơi bình yên, một nơi sâu kín và đậm đà cảm xúc. Chốn đó không chỉ đơn thuần là một phần tâm hồn mà còn là điểm kết nối đặc biệt với một người có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời. Đối với tôi, người ấy chính là người cha tuyệt vời của tôi, một người đàn ông đã trải qua nhiều năm tháng và mang trong mình sự thâm trầm của cuộc đời.
Bố tôi đã đi qua những tháng ngày tuổi trẻ sôi nổi và nay, bố trở nên già dặn hơn, với dấu vết của thời gian trên gương mặt. Sự thăng trầm và tri thức của bố thể hiện rõ nhất qua đôi mắt của ông. Đó là đôi mắt sâu sắc, có thể lưu trữ cả bầu trời và sâu biển đại dương. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi cảm nhận sự áp lực và nỗi ẩn chứa nhiều điều sâu thẳm. Bố có vẻ ngoài cao lớn và mạnh mẽ, làn da bị sám màu bởi nắng và tay chân bị đầy gân nổi. Nhìn bố, tôi thấy rõ rằng ông đã dành cả cuộc đời mình cho gia đình.
Trong cuộc sống hàng ngày, bố thường im lặng, trả lời chỉ những điều cần thiết và không bao giờ lãng phí lời. Tuy nhiên, sự im lặng của bố lại truyền đạt cho tôi nhiều giá trị quý báu. Bố biết cách im lặng trước những yêu cầu phi lý của con, trước sự giận dữ và nóng nảy của người khác, và thậm chí im lặng trước sự đau buồn. Điều này đã giúp tôi nhận ra rằng đôi khi, im lặng có thể là điều tốt. Nó giúp tôi tránh mất giá trị bản thân và ngăn ngừa những sai lầm không cần thiết. Bố dạy cho tôi cách sống bằng hành động chứ không phải bằng lời nói. Từng hành động của bố đều là một bài học thực tế cho tôi.
Tôi yêu tất cả mọi người trong gia đình, nhưng tình cảm đặc biệt tôi dành riêng cho bố. Vì bố yêu thương tôi một cách đặc biệt. Khi tôi còn nhỏ, bố chăm sóc tôi chủ yếu. Bố là người đưa tôi ăn, giấc ngủ và quan tâm đến tôi hàng ngày. Có lẽ đó đã tạo nên sợi dây vô hình kết nối giữa bố và tôi. Khi tôi lớn lên, bố bận rộn với công việc và tôi trở nên độc lập hơn. Tôi cũng đã bước vào độ tuổi ẩm ương, nghĩ rằng không cần phải gần gũi với bố nữa. Có những ngày bố và tôi gặp nhau mà không nói một câu. Khoảng cách ngày càng lớn dần.
Tuy nhiên, có một lần, tôi gặp một tai nạn và bị thương nặng. Tôi không thể tự đi lại và mẹ bận việc không thể đưa tôi đi học hàng ngày. Lúc đó, bố đã xuất hiện. Trong bốn ngày, bố cõng tôi lên và xuống ba tầng cầu thang để đưa tôi đi học. Bố đã làm điều đó mà không than phiền, bất chấp cả những ngày nóng nực khi mồ hôi đổ như mưa. Những lúc nằm trên lưng bố, tôi cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của một người cha. Đó là hành động nói lên tình cảm, không phải lời nói. Khoảng cách giữa bố và tôi dường như trở nên vững chắc hơn. Tôi yêu bố, với tất cả tình cảm, sự kính trọng và biết ơn. Tôi luôn hy vọng rằng bố sẽ luôn ở bên tôi, là ngọn đèn soi sáng cho hành trình của tôi. Tình cảm giữa bố và con không ngọt ngào như với mẹ, nhưng nó ấm áp, chất chứa sâu trong tâm hồn. Mỗi khi tôi phải đưa ra quyết định, bố luôn là người tôi nghĩ đầu tiên. Tôi biết rằng bố sẽ luôn hỗ trợ, chỉ dẫn và đưa ra lời khuyên đúng đắn. Có bố bên cạnh, tôi tin rằng mình không bao giờ phạm phải sai lầm.