Câu chuyện "Cô bé bán diêm" của Hans Christian Andersen không chỉ để lại những dấu ấn mạnh mẽ trong lòng người đọc mà còn đặt ra nhiều câu hỏi sâu sắc về con người, cuộc đời và tình thế xã hội. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Cảm nhận về truyện ngắn Cây diêm cuối cùng hay nhất, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý Cảm nhận về truyện ngắn Cây diêm cuối cùng hay nhất:
1.1. Hoàn cảnh của cô bé bán diêm:
– Cuộc đời cô bé bán diêm đầy đau khổ và khó khăn. Cô bé sống trong một gia đình nghèo đói, mồ côi mẹ từ nhỏ và gia đình phá sản sau khi bà mẹ qua đời. Điều này đẩy cô bé phải kiếm sống bằng cách bán diêm. Cuộc sống của cô bé đầy những cảnh cực khổ và đau đớn, thường xuyên bị bố đánh đập và hành hung nếu không thể bán được diêm.
– Kết thúc của truyện: Kết thúc của câu chuyện là một cái chết thương tâm cho cô bé bán diêm. Cô bé qua đời vì giá rét đêm đó, nhưng đôi má của cô vẫn hồng hào và đôi môi còn mỉm cười. Điều này gợi lên một sự kỳ diệu và thần thánh, khiến người đọc không khỏi bàng hoàng và xúc động trước số phận đáng thương của cô bé.
1.2. Giá trị của truyện:
– Lên án sự thờ ơ, vô cảm của xã hội:
Tác giả thông qua kết thúc truyện lên án sự thờ ơ và vô cảm của xã hội. Người đáng lên án đầu tiên là cha của cô bé, người đã đối xử tàn ác và nhẫn tâm với con mình, thậm chí đánh đập và bạo hành cô bé. Điều này thể hiện sự tha hóa và bất đạo đức của người cha.
Không chỉ vậy, xã hội cũng được lên án khi họ không thể mua cho cô bé một bao diêm hay giúp đỡ cô bé một cách nhân đạo. Họ chỉ quan tâm đến bản thân mình và không thể hiểu được tâm hồn và khát khao giản dị của cô bé. Khi thấy xác cô bé bên đường, họ chỉ có thể nói một câu xanh rờn “Chắc nó muốn sưởi ấm!” thể hiện sự thờ ơ và vô tâm.
– Tấm lòng nhân đạo của tác giả:
Tác giả thể hiện tấm lòng nhân đạo thông qua việc đồng cảm và thương xót trước số phận bất hạnh của cô bé bán diêm. Tác giả cảm thông với những ước mơ và khát khao giản dị, chân thành của con người nhỏ bé. Tác giả cũng lên án, tố cáo sự thơ ơ, vô tâm, vô cảm của một phần trong xã hội.
Tác giả hướng đến sự giải thoát cho cô bé bằng cách đưa cô đoàn tụ với bà của mình trên Thiên đàng, dưới sự bảo vệ của Chúa. Điều này thể hiện sự hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn sau cái chết của cô bé.
1.3. Nghệ thuật:
Truyện được kể bằng một nghệ thuật hấp dẫn, đan xen giữa hiện thực và mộng tưởng. Tác giả sử dụng diễn biến tâm lí của nhân vật một cách hợp lí, giúp độc giả hiểu rõ hơn về tâm hồn và suy tư của cô bé.
2. Cảm nhận về truyện ngắn Cây diêm cuối cùng hay nhất:
Tác phẩm đầy ấn tượng “Cô bé bán diêm” của tác giả Hans Christian Andersen khiến chúng ta mãi khắc sâu trong tâm trí hình ảnh cô bé bán diêm với những ánh lửa diêm bé nhỏ le lói. Cuốn truyện đưa chúng ta vào một đêm giao thừa đầy giá rét, nơi cô bé nghèo khổ và bất hạnh này có những giấc mơ và ước mơ ngọt ngào nhất.
Câu chuyện khép lại nhưng tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ, không bao giờ phai nhạt, đặc biệt là cái chết của cô bé vẫn là một sự hoài niệm sâu sắc trong tâm hồn của người đọc.
Cảnh cuối cùng của truyện xảy ra trong đêm giao thừa. Cô bé phải chịu đựng sự đói và rét suốt cả một ngày mà không dám về nhà vì sợ bị cha đánh đập. Kết quả, cô bé đã qua đời. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở đây là mặc cho mọi khó khăn, cô bé vẫn có một nụ cười trên đôi môi và đôi má vẫn hồng hào.
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, khi tuyết phủ trắng đất và mặt trời bắt đầu mọc, bầu trời xanh biếc, mọi người hân hoan bước ra khỏi nhà để chào đón năm mới.
Tuy câu chuyện kết thúc trong bi thảm, nhưng thông qua sự diễn tả của tác giả, người đọc thấy được rằng cái chết của cô bé bán diêm không đau đớn và bi thương. Thay vào đó, cô bé ra đi trong niềm hạnh phúc tột đỉnh, trong sự mãn nguyện khi được đến bên bà của mình, nơi cô bé được yêu thương và bảo vệ hết mực.
Hình ảnh cô bé đã qua đời nhưng vẫn có đôi má hồng và đôi môi mỉm cười chứng tỏ rằng em không thực sự qua đời, mà chỉ chuyển từ thế giới đầy đắng cay và bóng tối sang một thế giới tươi đẹp và hạnh phúc hơn. Tác giả thông qua việc này truyền tải một thông điệp tích cực về sự sống và hy vọng.
Có thể thấy rằng cái chết cuối cùng của cô bé bán diêm trong tác phẩm “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen không phải là một cái chết bi thảm, mà là sự giải thoát cho cuộc đời cô bé khỏi những nỗi khổ, và đưa em đến một nơi hạnh phúc hơn, ở bên bà và Thượng đế. Nhà văn đã thể hiện sâu sắc sự thấu hiểu và trân trọng đối với những con người khốn khổ và bất hạnh trong xã hội.
Kết thúc bi kịch của truyện vẫn toát lên một giá trị nhân văn rất lớn. Mặc dù cô bé bán diêm phải chịu cảnh chết đói và rét trong đêm giao thừa, tuyệt vọng trong cuộc sống khốn khổ, nhưng sự chết của em lại mang một ý nghĩa khác. Đó là sự giải thoát cho cô bé khỏi cuộc sống đầy cơ cực và đau khổ.
Nhà văn đã sáng tạo ra hình ảnh cô bé với đôi má hồng và đôi môi mỉm cười trong cái chết để thể hiện rằng em không phải trải qua một cái chết bi thảm, mà là bước chuyển từ thế giới khó khăn và đen tối này sang một thế giới tươi đẹp và hạnh phúc hơn. Điều này làm cho người đọc cảm nhận được một tia hy vọng và sự trọn vẹn trong cái chết của cô bé.
Tác phẩm đặt ra sự đối lập rõ ràng giữa sự bất hạnh của cô bé và sự thờ ơ của xã hội. Khi thấy những que diêm cháy dở, người dân trở nên lạnh lùng, vô cảm, và chỉ đưa ra một lời nhận xét lạnh nhạt “Chắc nó muốn sưởi ấm!” Điều này thể hiện sự thiếu tình thương, đồng cảm, và sự vô tâm của một phần xã hội.
Tác giả thông qua việc sáng tác truyện này muốn gửi gắm một thông điệp về giá trị nhân văn và sự cần thiết của tình thương và đồng cảm trong xã hội. Cuộc đời cô bé bán diêm và cái chết của em là một lời cảnh tỉnh, nó nêu cao giá trị của sự chia sẻ, lòng nhân ái và tình thương đối với những người bất hạnh trong cuộc sống.
Nhưng tác phẩm cũng lên án sự vô tâm và thiếu tình thương trong xã hội, đặc biệt là từ phía những người không chịu quan tâm và giúp đỡ cô bé bán diêm. Nhà văn muốn khắc họa sự vô tâm này như một lớp vật cản, ngăn trở tình thương và đồng cảm lan tỏa trong xã hội.
Tóm lại, tác phẩm “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen thông qua cái chết của nhân vật chính đã tạo ra một thước đo cho giá trị nhân văn và lòng nhân ái trong xã hội. Cô bé bán diêm không qua đời trong đau đớn mà qua đời trong sự hạnh phúc và giải thoát.
3. Cảm nhận về truyện ngắn Cây diêm cuối cùng chọn lọc:
Khi ta đọc với câu chuyện “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen, đặc biệt là trong đoạn kết, ta không thể tránh khỏi những cảm xúc mạnh mẽ và những suy tư sâu sắc về cuộc đời và cái chết.
Đoạn kết của câu chuyện thật sự đầy ấn tượng và đầy ý nghĩa. Em bé bán diêm đã chết vì cái lạnh đêm giao thừa, đêm đói và đêm rét, nhưng bức tranh mà tác giả vẽ lên là một tác phẩm nghệ thuật đầy tượng trưng. Em bé nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao diêm đã đốt cháy hết. Điều này gợi lên hình ảnh của sự hy sinh và hy vọng. Có thể hiểu rằng em bé đã hy sinh để tạo ra ánh sáng cho mọi người, cả trong cuộc đời và sau cái chết.
Thế giới sau cái chết của cô bé bán diêm được miêu tả vô cùng tươi đẹp và tràn đầy tình thương. Em đã được đón nhận bởi một người bà hiền hậu, ấm áp và thân thương. Trái tim của cô bé không còn đau khổ, cô không còn phải chịu cảnh đói đường và lạnh rét, và thay vào đó, cô được sống trong một môi trường tràn đầy bình yên và hạnh phúc. Từ đó, ta thấy sự hòa hợp và lòng nhân ái của Chúa, những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống.
Cái kết của câu chuyện thể hiện một tâm hồn thanh thản và an bình của cô bé. Dù cô bé phải ra đi trong cảnh đói rét và cô đơn, cô đã tìm thấy hạnh phúc và sự giải thoát trong cái chết của mình. Điều này là một thông điệp về sự bất diệt của tinh thần con người và khả năng của nó để tìm thấy hạnh phúc và bình yên trong bất cứ tình huống nào.
Tác giả đã thể hiện một tầm nhìn nhân văn sâu sắc qua câu chuyện này. Bằng cách kết hợp giữa sự thực tế khắc nghiệt của cuộc sống và tình thần thiêng liêng của con người, tác giả đã chuyển tấm lòng và tinh thần của nhân vật chính từ thế giới đau khổ này sang một thế giới hạnh phúc hơn. Điều này làm cho câu chuyện trở thành một bức tranh tuyệt đẹp về lòng nhân ái và tầm nhìn nhân văn.
Câu chuyện “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen không chỉ để lại những dấu ấn mạnh mẽ trong lòng người đọc mà còn đặt ra nhiều câu hỏi sâu sắc về con người, cuộc đời và tình thế xã hội. Đoạn kết của truyện, mặc dù đầy bi kịch, lại chính là điểm nhấn thể hiện sự tận tâm và nhân văn của tác giả.
Sự đau đớn của cô bé bán diêm không chỉ bắt nguồn từ cái rét đêm giao thừa, mà còn từ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của xã hội. Cô bé bán diêm đã phải đối mặt với sự bạo lực từ phía gia đình, không dám trở về nhà vì sợ bị cha đánh đập. Đó là một cuộc đau đớn tinh thần cùng với cảm giác bơ vơ và cô đơn giữa sự hân hoan của mọi người trong đêm giao thừa. Truyện chỉ rõ sự thờ ơ và vô tâm của con người khi họ thấy một đứa trẻ đói rét nằm bên đường và chỉ xem đó như một vấn đề bình thường.
Câu chuyện này khắc họa một thế giới đầy bất công và tàn nhẫn, nơi mà những người yếu đuối thường phải trả giá bằng sự đau đớn và cảm giác tuyệt vọng. Điều này làm nổi bật tấm lòng nhân đạo của tác giả, người đã không bao giờ né tránh hiện thực nghiệt ngã của cuộc sống. Thay vào đó, ông đã dùng câu chuyện để khơi gợi sự suy tư và cảm thông về tình người, tình đời, và đặc biệt là về những đứa trẻ bất hạnh như cô bé bán diêm.
Đoạn kết của câu chuyện là một câu hỏi đầy day dứt và một lời đề nghị đối với độc giả, gửi thông điệp về cách sống, thái độ, và tình cảm đối với những người xung quanh, đặc biệt là những người gặp khó khăn. Nó khẳng định giá trị nhân văn và khuyến khích suy nghĩ về cách chúng ta có thể làm để giúp đỡ những người bất hạnh trong xã hội.