Truyện ngắn "Gió lạnh đầu mùa" của Thạch Lam không chỉ là một tác phẩm nổi bật về đề tài trẻ em mà còn là một ví dụ xuất sắc về phong cách nghệ thuật của tác giả. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Viết một đoạn văn cảm nhận về văn bản Gió lạnh đầu mùa, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Dàn ý cảm nhận về văn bản Gió lạnh đầu mùa hay nhất:
1.1. Giới thiệu vắn tắt về tác giả và tên tác phẩm:
Văn bản Gió lạnh đầu mùa
Tác giả Thạch Lam
1.2. Môi trường và bầu không khí mùa đông:
Miêu tả khung cảnh và môi trường ban đầu của câu chuyện trong mùa đông.
Phân tích cách tác giả sử dụng miêu tả để tạo nên bầu không khí và cảm xúc của câu chuyện.
1.3. Nhân vật và mối quan hệ:
Giới thiệu và phân tích tính cách của nhân vật chính, Sơn.
Mô tả mối quan hệ giữa Sơn và các nhân vật khác, đặc biệt là em gái Duyên và bạn bè ở xóm.
1.4. Tình huống và sự kiện chính:
Tóm tắt và phân tích các tình huống và sự kiện quan trọng trong câu chuyện.
1.5. Tâm trạng và thông điệp:
Đánh giá tâm trạng của nhân vật chính Sơn trong suốt câu chuyện.
Trình bày và phân tích thông điệp về lòng nhân ái, tình thương, và đoàn kết trong cuộc sống.
2. Viết một đoạn văn cảm nhận về văn bản Gió lạnh đầu mùa điểm cao:
Truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam không chỉ là một tác phẩm nổi bật về đề tài trẻ em mà còn là một ví dụ xuất sắc về phong cách nghệ thuật của tác giả.
Thạch Lam đã vô cùng tinh tế khi mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong những ngày giao mùa. Ngay sau đêm mưa rào, bầu trời trở nên u ám, gió bắc lạnh buốt khiến con người cảm thấy như đang bước vào mùa đông. Nhưng những chi tiết nhỏ nhặt được thể hiện trong truyện đã tạo nên sự thay đổi đáng kinh ngạc về thời tiết và thiên nhiên. Cảnh mọi người trong gia đình Sơn thức dậy, mặc áo rét và quạt lửa để pha nước chè thể hiện sự tương tác rất tự nhiên và chân thực của họ với môi trường bên ngoài.
Tuy chỉ vài dòng nhưng tác giả đã mô tả một cách tinh tế sự biến đổi của thời tiết và thiên nhiên. Cây cỏ và bầu trời trở nên khác biệt, tạo ra một bức tranh đầy tương phản, từ gió vi vu thổi đến những màn bụi nhỏ bay lên, đến lá cây rung động và cây lan trong chậu có vẻ như đang kháng cự trước cái lạnh đột ngột.
Câu chuyện tiếp tục diễn ra với những tình tiết đầy xúc động và đồng cảm. Hành động của mẹ Sơn khi lấy áo cũ của em gái Duyên, đã gợi lên trong Sơn những cảm xúc mạnh mẽ về tình thương gia đình. Cảm xúc của Sơn khi nghe mẹ kể về em gái đã mất và khi thấy người vú già sưu tầm chiếc áo của Duyên, đã khiến câu chuyện trở nên cảm động và thấm đẫm tình yêu gia đình. Chiếc áo bông cánh xanh, dù đã cũ và lạnh lẽo, lại trở thành kí ức đáng quý về người em gái thân thương đã ra đi, vốn đã mất từ khi mới bốn tuổi.
Trong câu chuyện này, tác giả Thạch Lam đã tạo nên một không gian đầy cảm xúc và sâu lắng, thể hiện tình cảm gia đình và tình yêu thương con người trong cuộc sống.
Trong khi gia đình Sơn có cuộc sống dư dả thì cuộc đời những nhân vật trẻ em trong xóm trọ lại trở thành bản hòa ca bi thảm. Tằng Cúc, thằng Xuân, con Tí, và con Túc – những đứa trẻ với hoàn cảnh nghèo khó, phải mặc những bộ quần áo rách rưới, đối mặt với lạnh giá khắp nơi. Môi của họ “tím đục”, vùng da bị rách vá “thâm sâu”. Cảnh họ run lên khi cảm nhận cái gió lạnh buốt khiến hàm răng đập vào nhau khiến người đọc cảm thấy đau lòng.
Nhưng điều thú vị trong câu chuyện là tình cảm xã hội và tình thương gia đình nảy lên rất rõ ràng. Sơn và Lan, mặc dù đang sống trong điều kiện tốt hơn, không khinh khỉnh hay xa lánh những em nhỏ hơn mình mà thể hiện sự thân thiết và chia sẻ với họ.
Câu chuyện trở nên thú vị hơn khi Lan thấy Hiên đứng lạnh còn mặc áo rách. Cả hai chị em cảm thấy đáng thương cho cô bé này. Sơn nhớ về quá khứ, về em gái Duyên và Hiên, hai đứa trẻ nghèo mà anh từng biết. Một ý nghĩ tốt bỗng nảy lên trong tâm trí Sơn – đó là đem chiếc áo bông cũ của em Duyên để Hiên mặc ấm. Sơn nói với chị gái, và chị Lan đã “hăm hở” chạy về nhà để lấy áo. Trong khi chờ đợi, Sơn cảm thấy lòng mình ấm áp và hạnh phúc. Điều này thể hiện rằng tình thương và sự chia sẻ có thể trải dài từ gia đình đến cộng đồng và làm cho cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn.
Sơn và Lan, hai chị em, tỏ ra lo lắng khi họ nghĩ rằng người vú già đã biết về việc họ lén lút mang áo cho Hiên. Sơn cảm thấy lo sợ và quyết định sang nhà Hiên để đòi lại chiếc áo. Tuy nhiên, phản ứng này hoàn toàn tự nhiên đối với một đứa trẻ khi bị phát hiện làm điều sai. Khi quay trở về nhà, chị em Sơn thật sự ngạc nhiên khi thấy mẹ con Hiên đang ở nhà họ. Mẹ Hiên đem chiếc áo bông trở lại và trao nó cho mẹ của Sơn. Điều này cho thấy rằng dù đối mặt với khó khăn và nghèo đói, người vú vẫn giữ vững phẩm chất tốt đẹp: “Đói cho sạch, rách cho thơm”.
Mẹ của Sơn, khi biết chuyện, đã cho mẹ của Hiên mượn năm hào để may áo ấm cho con bé. Điều này thể hiện mẹ Sơn là một người trái tim nhân hậu. Sau khi mẹ con Hiên trở về, mẹ Sơn không tức giận, đánh mắng con cái mà thay vào đó, bà “vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm”.
Truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc và để lại những ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc.
3. Viết một đoạn văn cảm nhận về văn bản Gió lạnh đầu mùa hay chọn lọc:
Thạch Lam, một nhà văn xuất sắc trong Tự Lực Văn Đoàn, đã sáng tạo một tác phẩm xuất sắc về đề tài trẻ em, đó chính là truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa”.
Câu chuyện bắt đầu bằng một khung cảnh sắc màu về buổi sáng mùa đông, mà tác giả đã vẽ nên một cách tinh tế. Sau một đêm mưa, trời nổi gió và cái lạnh đột ngột tới, khiến cho mọi người cảm thấy như đang ở trong mùa đông rét buốt. Sơn, nhân vật chính, thức dậy và nhìn thấy mọi người trong gia đình đã trở dậy, mặc áo ấm và ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè. Mọi người đều “đã mặc áo ấm cả rồi”. Bên ngoài, gió vi vu, đưa bụi nhỏ lên cao và thổi lá cây khô xao xác. Bầu trời không một gợn mây, toàn một màu trắng đục. Thậm chí, các cây lan trong chậu cũng “lá rung động và dường như sắt lại vì lạnh”. Sơn cảm nhận được sự lạnh lẽo này và nhanh chóng gọi chị gái của mình.
Mẹ của Sơn sau đó bảo chị Lan lấy thúng áo ra từ buồng. Mẹ xem xét trong vỉ buồm và tìm thấy một chiếc áo bông cánh xanh đã cũ nhưng vẫn còn mới mẻ. Đó chính là chiếc áo của Duyên, em gái của Sơn, một đứa bé đáng yêu đã qua đời khi còn rất nhỏ. Người vú già, người từng thấu hiểu và quý trọng chiếc áo này, với bàn tay mân mê xem xét từng đường chỉ trên áo. Khi nghe mẹ nhắc về Duyên, Sơn cảm thấy “nhớ em, cảm động và thương em quá”. Cậu cảm thấy xúc động khi thấy mẹ “hơi rơm rớm nước mắt”. Chiếc áo bông này trở thành một kỷ vật đáng quý, gợi nhớ về tình yêu sâu đậm đối với em gái đã khuất.
Sau khi mặc chiếc áo này, chị em Sơn đi ra chợ chơi và gặp những đứa trẻ nghèo khó trong xóm. Tằng Cúc, thằng Xuân, con Tí và con Túc, những đứa trẻ này phải mặc những bộ quần áo rách nát, da thịt lộ ra nhiều chỗ. Miệng chúng tím tái vì lạnh, và những lỗ trên quần áo rách “đốt da thịt”. Khi thấy Sơn và Lan trong những bộ quần áo ấm áp, chúng ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Hai chị em Sơn không khinh khỉnh nhưng thay vào đó, tỏ ra thân thiết và thân thiện với những đứa trẻ này.
Đặc biệt, khi Lan thấy Hiên đang đứng đó, mặc chiếc áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay trong cái lạnh giá, cả hai chị em đều thấy thương xót cho cô bé. Sơn chợt nhớ về Hiên và em gái Duyên, những người bạn cùng chơi ở vườn nhà. Ý nghĩ tốt thoáng qua trong tâm trí Sơn – đó là đem chiếc áo bông cũ của em Duyên cho Hiên. Cậu chia sẻ ý tưởng này với chị Lan và nhận được sự đồng tình nồng nhiệt của chị. Lan đã nhanh chóng chạy về nhà để lấy chiếc áo. Trong khi đó, Sơn đứng đợi, cảm nhận một tình cảm ấm áp và hạnh phúc lan tỏa trong lòng mình. Chiếc áo cũ này thể hiện tấm lòng nhân ái và lòng tốt của hai đứa trẻ.
Sau khi trở về nhà, Sơn và chị em cảm thấy lo lắng khi biết rằng người vú già đã phát hiện việc họ lén đem áo cho Hiên. Sơn cảm thấy sợ hãi và lo lắng, và anh ta quyết định đi tìm Hiên để đòi lại chiếc áo. Tuy nhiên, đây chỉ là một phản ứng bình thường của một đứa trẻ khi mắc lỗi và bị phát hiện.
Khi Sơn trở về nhà, anh chị em đã ngạc nhiên khi thấy mẹ của Hiên và Hiên đang ở nhà họ. Mẹ của Hiên đem chiếc áo bông đến và trả lại mẹ của Sơn. Điều này cho thấy rằng, dù đang trong hoàn cảnh khó khăn và bất hạnh, bà vẫn giữ vững phẩm chất tốt đẹp: “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Người mẹ của Sơn cũng thể hiện lòng nhân hậu và lòng tốt bằng cách cho mẹ của Hiên mượn năm hào để may áo ấm cho con gái mình. Điều này cho thấy mẹ của Sơn là người trái tim nhân hậu.
Sau khi mẹ của Hiên trở về, mẹ của Sơn không tức giận hoặc đánh mắng con cái, mà thay vào đó, bà “vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm”. Đây chính là biểu hiện của lòng vị tha và tình yêu thương sâu đậm của người mẹ.
Tóm lại, truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” mang trong mình sự nhẹ nhàng nhưng cực kỳ sâu sắc. Tác phẩm này đã giúp người đọc thấu hiểu hơn về giá trị của tình yêu thương trong cuộc sống con người. Đó thực sự là một tác phẩm xuất sắc của nhà văn Thạch Lam.