Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng Cộng sản Đông Dương năm 1935 mang ý nghĩa vô cùng quan trọng và đa chiều trong lịch sử chính trị và phong trào cách mạng của Việt Nam. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Nội dung, ý nghĩa Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng 1935, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Bối cảnh Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng 1935:
Sau khi thất bại của cuộc Xô Viết Nghệ – Tĩnh, thực dân Pháp tăng cường chiến dịch khủng bố và đàn áp nhằm chấn động phong trào cách mạng và tiêu diệt Đảng Cộng sản Đông Dương. Hàng ngàn chiến sĩ cộng sản đã bị hạ sát hoặc bị bắt giam. Trong hai năm 1930 – 1931 tại Bắc Kỳ, chính quyền thực dân Pháp đã tổ chức 21 phiên tòa đại hình, kết quả là 1.094 người bị xử án, trong đó có 64 người bị hành quyết, 114 người bị tra tấn, và 420 người bị lưu đày.
Vào tháng 5 năm 1933, tại Sài Gòn, phiên tòa đã ra án tử hình cho 8 người, án tù chung thân cho 19 người, và án tù từ 5 đến 20 năm cho hơn 100 người. Những người cộng sản bị giam trong các nhà tù như Hỏa Lò, Khám Lớn, Côn Đảo, Sơn La, Lao Bảo, và Kon Tum đã phải trải qua những khổ hình tàn ác. Số lượng tù nhân tại Côn Đảo đã tăng đáng kể từ 1.992 người năm 1930 lên đến 2.818 người năm 1934. Nhiều chiến sĩ cộng sản đã hy sinh dưới những điều kiện khắc nghiệt này. Tại Côn Đảo trong giai đoạn từ 1930 đến 1933, có 708 chiến sĩ cộng sản đã hi sinh. Tại nhà tù Sơn La, trong vòng tám tháng của năm 1933, 43 tù nhân đã bị giết.
Dù bị tra tấn và tác động bởi những biện pháp tàn ác, nhưng các chiến sĩ cộng sản vẫn duy trì sự kiên trung và không bị khuất phục. Họ tiếp tục tuyên bố tinh thần của mình và kiên quyết bảo vệ Đảng, không ngừng chiến đấu. Những ngày tháng giam giữ trở thành cơ hội để họ học hỏi, rèn luyện, và tăng cường kiến thức lý luận. Hồ Chí Minh từng nói rằng chính chế độ khủng bố của đối phương đã không thể ngăn cản cách mạng tiến bộ, thậm chí đã trở thành cơ hội để tăng cường lòng kiên cường của những người cách mạng.
Trong giai đoạn này, sự hỗ trợ của các tổ chức cộng sản quốc tế và các Đảng Cộng sản như Trung Quốc, Liên Xô, Pháp và Thái Lan đã rất quan trọng đối với cuộc đấu tranh ở Đông Dương. Năm 1932, theo chỉ thị của Quốc tế Cộng sản, Đảng đã tái tổ chức Ban Lãnh đạo Trung ương, dưới sự lãnh đạo của Lê Hồng Phong cùng các đảng viên ở trong và ngoài nước. Chương trình hành động của Đảng và các tổ chức cơ sở đã được công bố, đề ra các yêu cầu cấp bách như quyền tự do tổ chức, ngôn luận, hội họp và đi lại, giải phóng cho tù chính trị, loại bỏ thuế thân và các thứ thuế phi lý, cũng như chấm dứt độc quyền về mặt hàng như muối, rượu, thuốc phiện.
Cuộc đấu tranh của quần chúng tiếp tục được tổ chức và lãnh đạo bởi Đảng thông qua nhiều hình thức khác nhau. Các cuộc đấu tranh này thường đạt được kết quả tích cực, thúc đẩy sự đoàn kết và quyết tâm của người dân. Các cơ sở đảng được duy trì và khôi phục ở nhiều vùng, đảng viên tiếp tục bám sát dân và thực hiện nhiệm vụ của mình. Với sự thành công của cuộc khôi phục và đấu tranh, Ban Chỉ huy ở ngoài của Đảng đã tổ chức Đại hội Đảng để đánh giá và tăng cường phong trào cách mạng.
2. Thành phần Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng 1935:
Đại hội đại biểu đầu tiên của Đảng Cộng sản Đông Dương đã tổ chức tại phố Quan Công, Ma Cao (Trung Quốc) từ ngày 27 đến ngày 31 tháng 3 năm 1935.
Hình vẽ minh họa việc thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam, tháng 2 năm 1930. (Nguồn ảnh: baoapbac.vn)
Sự kiện này đã có sự tham dự của 13 đại biểu đại diện cho các đảng bộ trong nước và tổ chức của Đảng hoạt động ở ngoại quốc, với phân phối như sau:
– Đảng bộ Bắc Kỳ: 2 đại biểu.
– Đảng bộ Trung Kỳ: 2 đại biểu.
– Đảng bộ Nam Đông Dương: 3 đại biểu.
– Đảng bộ Lào: 1 đại biểu.
– Tổ chức Đảng ở Thái Lan: 3 đại biểu.
– Ban Chỉ huy ở ngoại: 2 đại biểu.
Trong khoảng thời gian này, đồng chí Nguyễn Ái Quốc đã sang Liên Xô và tham gia học tại Trường Quốc tế Lênin, một trường dành cho việc đào tạo cán bộ lãnh đạo các đảng công nhân trên khắp thế giới. Cùng lúc đó, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai và Hoàng Văn Nõn đã đến Moskva (Liên Xô) tham dự Đại hội lần thứ VII của Quốc tế Cộng sản.
3. Nội dung Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng 1935:
Đại hội đại biểu đầu tiên của Đảng Cộng sản Đông Dương được tổ chức tại Ma Cao, từ ngày 27 đến 31 tháng 3 năm 1935. Tại sự kiện này, Đảng đã đánh giá tình hình thế giới và trong nước, nhấn mạnh những thành tựu của Liên Xô và phong trào cách mạng ở nhiều nơi trên thế giới, cùng với việc khẳng định tầm quan trọng của chủ nghĩa xã hội trong lịch sử. Về phần Việt Nam, Đại hội đã tiến hành kiểm điểm phong trào cách mạng, công tác tổ chức và lãnh đạo của Đảng trong những năm qua.
Đại hội đã nhận ra rằng hệ thống tổ chức của Đảng đã được khôi phục và đã thành lập được các cơ quan lãnh đạo mới, đảng bộ ở nhiều tỉnh mới ở miền thượng du Bắc Bộ và Lào. Đồng thời, các tổ chức cơ sở ở Cao Miên cũng được thành lập, và việc đào tạo cán bộ mới đã mang lại kết quả tích cực. Tuy nhiên, hệ thống tổ chức liên lạc vẫn chưa được đạt được sự thống nhất, và các tổ chức cơ sở của Đảng vẫn còn yếu đối với các vùng công nghiệp, đồn điền và mỏ. Bên cạnh đó, thành phần công nhân trong Đảng cũng cần được tăng cường.
Công tác tư tưởng, tuyên truyền và huấn luyện đã đạt được một số thành tựu, nhưng vẫn còn thiếu sót. Phong trào cách mạng được đánh giá có tiến triển, và các cuộc đấu tranh của quần chúng ở Lào, Nam Kỳ và Trung Kỳ đã đạt được những thắng lợi ở mức độ khác nhau. Sự lãnh đạo của Đảng đã được khôi phục, đặc biệt trong những cuộc tranh đấu có tính tổ chức của quần chúng.
Đại hội đã nhận ra những ưu điểm và khuyết điểm của công tác Đảng, và đưa ra ba nhiệm vụ chủ yếu trước mắt cho toàn Đảng:
3.1. Tăng cường và củng cố Đảng:
Đảng cần củng cố lực lượng hiện tại và phát triển Đảng ở các ngành công nghiệp, đồn điền, hầm mỏ, và các cơ sở quan trọng khác. Việc kết nạp thêm nông dân và trí thức cũng cần được quan tâm. Đảng cần bổ sung thêm nhiều đảng viên có nguồn gốc từ công nhân vào cơ quan lãnh đạo và đảm bảo tính đa dạng giai cấp. Ban Chấp hành Trung ương Đảng cần được ủy quyền để đào tạo cán bộ dự bị mới cho Đảng, đồng thời, việc tăng cường phê bình và tự phê bình để đảm bảo sự đồng thuận trong tư tưởng và hành động cũng là một nhiệm vụ quan trọng.
3.2. Thu hút và tạo ảnh hưởng tới quần chúng:
Đại hội coi việc thu hút quần chúng rộng rãi là nhiệm vụ trung tâm quan trọng, và các đảng bộ cần tạo điều kiện để bảo vệ quyền lợi của quần chúng. Quan tâm đến dân tộc thiểu số, thanh niên, phụ nữ, và lao động ngoại kiều cũng là điểm cần đặc biệt. Đảng cần tăng cường và phát triển tổ chức quần chúng, sử dụng các hình thức công khai và nửa công khai để xây dựng và phát triển các tổ chức quần chúng, giúp lãnh đạo quần chúng đấu tranh một cách hiệu quả.
3.3. Chống lại chiến tranh thế giới và ủng hộ Liên Xô, Trung Quốc:
Đại hội đã thông qua Nghị quyết chính trị của Đảng, cùng với nhiều nghị quyết về vận động công nhân, nông dân, thanh niên, phụ nữ, binh lính và các dân tộc thiểu số. Cũng đã quyết định về việc thành lập Mặt trận Phản đế, Đội tự vệ, Cứu tế Đỏ và các tổ chức khác của Đảng. Đại hội đã quyết định số lượng thành viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng là 13, nhưng thực tế chỉ bầu được 12 (và còn 1 đồng chí do Đảng bộ Trung Kỳ cử sau). Ban Thường vụ của Ban Chấp hành Trung ương Đảng bao gồm 5 người, trong đó đồng chí Lê Hồng Phong giữ chức vụ Tổng thư ký (Tổng Bí thư) của Đảng và đồng chí Đình Thanh là dự bị Tổng thư ký. Đại hội cũng đã ủy quyền cho đồng chí Nguyễn Ái Quốc đại diện cho Đảng tại Quốc tế Cộng sản.
4. Ý nghĩa Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng 1935:
Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng Cộng sản Đông Dương năm 1935 mang ý nghĩa vô cùng quan trọng và đa chiều trong lịch sử chính trị và phong trào cách mạng của Việt Nam. Dưới đây là một số ý nghĩa chính của sự kiện này:
– Khôi phục và củng cố tổ chức Đảng: Đại hội đánh dấu một giai đoạn quan trọng trong việc khôi phục và củng cố hệ thống tổ chức của Đảng Cộng sản Đông Dương sau nhiều khó khăn và thất bại trước đó. Việc thành lập cơ quan đầu não, đảng bộ tỉnh mới và các tổ chức cơ sở khác đã tạo nền tảng vững chắc cho sự phát triển của Đảng và phong trào cách mạng.
– Phân tích tình hình thế giới và trong nước: Đại hội đã đánh giá tình hình thế giới và trong nước một cách sâu sắc. Việc nhận diện thành công của Liên Xô và các phong trào cách mạng toàn cầu đã củng cố sự tin tưởng vào chủ nghĩa xã hội và tạo động lực cho cuộc đấu tranh tại Việt Nam.
– Định hướng chiến lược cho phong trào cách mạng: Đại hội xác định các nhiệm vụ trọng tâm cho Đảng trong giai đoạn tiếp theo, bao gồm phát triển và củng cố Đảng, tạo ảnh hưởng đến quần chúng, và tham gia vào các cuộc đấu tranh chống lại chiến tranh thế giới và ủng hộ các nước cách mạng.
– Cổ vũ tinh thần các cuộc đấu tranh cách mạng: Việc nhận xét về tiến triển của phong trào cách mạng ở nhiều nơi như Lào, Nam Kỳ và Trung Kỳ đã tác động tích cực cho tinh thần của các đảng viên và lãnh đạo Đảng, thể hiện sự mạnh mẽ và sự đồng thuận trong việc đấu tranh cho mục tiêu cách mạng.
– Xây dựng tầm nhìn dài hạn cho cách mạng: Đại hội không chỉ tập trung vào những vấn đề ngắn hạn mà còn đặt ra những mục tiêu và chiến lược dài hơn. Việc tạo ra các nhiệm vụ cơ bản cho toàn Đảng đã định hình một khung nhìn chiến lược cho cách mạng và giúp xây dựng nền móng cho những giai đoạn phát triển sau này.
– Tạo đà cho sự thống nhất: Đại hội đã giúp tạo ra sự thống nhất trong tư tưởng và hành động của Đảng Cộng sản Đông Dương, cùng với việc khuyến khích sự sáng tạo và phát triển các hình thức đấu tranh mới trong cuộc chiến đấu cho mục tiêu cách mạng.
Tóm lại, Đại hội đại biểu lần thứ nhất của Đảng Cộng sản Đông Dương năm 1935 đã ghi dấu một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử phong trào cách mạng tại Việt Nam, xác định hướng đi mới và tạo nền tảng cho sự phát triển của Đảng trong những năm tiếp theo.