Phong trào độc lập dân tộc Ấn Độ trong giai đoạn từ 1918 đến 1939 đã tạo ra sự đoàn kết mạnh mẽ, tăng cường ý thức dân tộc và tạo ra sự đột phá trong việc chống lại sự thống trị của thực dân Anh, từng bước đặt nền móng cho việc đạt được độc lập sau này. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Khái quát phong trào độc lập dân tộc ở Ấn Độ 1918-1939, mời bạn đọc theo dõi.
Mục lục bài viết
1. Phong trào độc lập dân tộc trong những năm 1918-1929:
1.1. Đấu tranh chống thực dân Anh và hình thành Đảng Cộng sản Ấn Độ:
Sau Cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất, Ấn Độ đã đối diện với một tình hình khốc liệt khi cả nước phải chịu gánh nặng của những chi phí chiến tranh và khủng hoảng kinh tế do thực dân Anh gây ra. Chính sách bóc lột của chính quyền thực dân cùng với các biện pháp đàn áp và đạo luật phản động đã làm gia tăng mâu thuẫn xã hội và khủng bố đối với nhân dân Ấn Độ. Trong bối cảnh này, một phong trào độc lập dân tộc mạnh mẽ nổi lên trong giai đoạn từ 1918 đến 1929.
Phong trào đấu tranh đã thể hiện sự đa dạng và phong phú thông qua nhiều hình thức khác nhau, thu hút sự tham gia của các tầng lớp khác nhau trong xã hội Ấn Độ, bao gồm nông dân, công nhân và thị dân. Trong vai trò lãnh đạo của mình, Đảng Quốc đại được dẫn đầu bởi M.Gandhi, một nhà lãnh đạo có uy tín và ảnh hưởng sâu rộng đối với dân chúng.
M.Gandhi đã đề xuất chiến lược đấu tranh phi bạo lực, tập trung vào các biện pháp hòa bình như biểu tình, tẩy chay hàng hóa Anh, bãi công tại các nhà máy và công sở, và không nộp thuế. Phong trào bất bạo động và bất hợp tác này đã được Đảng Quốc đại lãnh đạo và được sự ủng hộ của nhiều tầng lớp nhân dân Ấn Độ.
Trong khi đó, phong trào công nhân cũng phát triển mạnh mẽ và dẫn đến việc thành lập Đảng Cộng sản Ấn Độ vào tháng 12 năm 1925. Sự kiện này đã thúc đẩy thêm mạnh mẽ cho phong trào đấu tranh chống thực dân Anh tại Ấn Độ.
1.2. Ý nghĩa của phong trào độc lập dân tộc Ấn Độ (1918-1929):
– Tạo sự nhất trí trong xã hội: Phong trào đấu tranh đã tạo ra một tinh thần đoàn kết trong xã hội Ấn Độ, gắn kết các tầng lớp khác nhau với mục tiêu chung là giành độc lập.
– Chấm dứt chính sách bóc lột: Phong trào đã tạo ra áp lực lớn đối với thực dân Anh, dẫn đến việc họ phải điều chỉnh chính sách bóc lột và đối xử tốt hơn với dân chúng Ấn Độ.
– Hình thành các lãnh đạo quyền hành: Các nhà lãnh đạo như M.Gandhi đã trở thành biểu tượng quan trọng của phong trào và có ảnh hưởng sâu rộng trong vận động độc lập Ấn Độ.
– Hình thành cơ sở cho các phong trào sau này: Phong trào đấu tranh 1918-1929 đã tạo ra một cơ sở vững chắc cho các phong trào dân tộc và chính trị Ấn Độ trong tương lai, đặc biệt là trong giai đoạn sau này của phong trào độc lập.
– Tạo đà cho sự phát triển của chính phái tư tưởng: Phong trào đã khơi dậy sự quan tâm và tham gia của nhiều người trong việc phân tích các vấn đề xã hội, chính trị và kinh tế, đặc biệt là thông qua việc thành lập Đảng Cộng sản Ấn Độ.
Tóm lại, phong trào độc lập dân tộc trong giai đoạn 1918-1929 đã có ý nghĩa quan trọng trong việc hình thành tinh thần đoàn kết, tạo áp lực lên thực dân Anh, phát triển lãnh đạo và tạo cơ sở cho các phong trào sau này tại Ấn Độ.
2. Phong trào độc lập dân tộc trong những năm 1929-1939:
2.2. Cuộc bùng nổ mới và sự tham gia trong Chiến tranh thế giới thứ hai:
Sau cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu (1929-1933), Ấn Độ đối diện với một tình hình phức tạp khi tác động của khủng hoảng đã thúc đẩy một lượng lớn người tham gia vào phong trào độc lập dân tộc. Phong trào này kéo dài suốt thập kỷ 30 với sự tham gia tích cực của M.Gandhi và Đảng Quốc đại thông qua các chiến dịch bất hợp tác chống lại thực dân Anh.
Vào đầu năm 1930, một chiến dịch quan trọng của phong trào độc lập bùng nổ khi M.Gandhi thực hiện một cuộc hành trình lịch sử kéo dài 300 km để phản đối chính sách độc quyền muối của thực dân Anh. Đây là biểu hiện rõ ràng của sự không hợp tác với chính quyền thực dân, đồng thời thúc đẩy nhân dân Ấn Độ tham gia vào phong trào.
Tháng 12 năm 1931, M.Gandhi tiếp tục khởi xướng một chiến dịch bất hợp tác mới. Chính quyền thực dân Anh phản đối bằng việc tăng cường khủng bố và đàn áp. Đồng thời, họ cố gắng sử dụng các biện pháp mua chuộc để chia rẽ lực lượng cách mạng. Tuy nhiên, phong trào đấu tranh của nhân dân Ấn Độ không ngừng phát triển và lan rộng, hợp nhất tất cả các lực lượng chính trị thành một Mặt trận thống nhất trên thực tế.
Tới tháng 9 năm 1939, Chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra. Chính quyền Anh tuyên chiến ở châu Âu và tỏ rõ Ấn Độ là một phần tham chiến. Phong trào độc lập Ấn Độ bước vào giai đoạn mới, với sự chuyển đổi tư duy và mục tiêu chính trị. Mặc dù phong trào cách mạng vẫn tiếp tục, nhưng sự chú trọng cũng dồn vào việc tham gia vào cuộc chiến tranh toàn cầu và tìm cách sử dụng tình hình để đạt được mục tiêu độc lập quốc gia.
Trong giai đoạn này, phong trào độc lập Ấn Độ đã thể hiện sự linh hoạt và sẵn sàng thích ứng với tình hình biến đổi, từ việc thực hiện chiến dịch bất hợp tác chống lại thực dân đến việc định hình chiến lược tham gia vào chiến tranh thế giới để đạt được mục tiêu cuối cùng – độc lập.
2.3. Ý nghĩa của phong trào độc lập dân tộc Ấn Độ 1929-1939:
Phong trào độc lập dân tộc Ấn Độ trong giai đoạn từ 1929 đến 1939 mang một ý nghĩa quan trọng và sâu sắc trong lịch sử của đất nước này. Những năm này chứng kiến sự gia tăng của phong trào đấu tranh chống thực dân Anh dưới sự lãnh đạo của M.Gandhi và Đảng Quốc đại. Ý nghĩa của phong trào này bao gồm:
– Giai đoạn chuẩn bị: Giai đoạn 1929-1939 chuẩn bị cho sự chuyển đổi mạnh mẽ của phong trào độc lập Ấn Độ. Các chiến dịch bất hợp tác và các hoạt động thụ động tạo nền tảng cho việc hình thành một sự hiểu biết sâu sắc hơn về tình hình xã hội, kinh tế và chính trị của đất nước.
– Tạo ra sự chung tay tham gia: Phong trào đấu tranh độc lập gắn kết tất cả các tầng lớp xã hội Ấn Độ, bao gồm nông dân, công nhân, thương gia và trí thức. Đây là một ví dụ xuất sắc về sức mạnh của tập trung ý thức dân tộc và khả năng tạo sự đoàn kết trong mục tiêu chung của độc lập.
– Tạo ra tầm nhìn độc lập: Phong trào này giúp hình thành một tầm nhìn chung về tương lai độc lập của Ấn Độ. Điều này làm tăng tình thái độc lập và lòng tự hào dân tộc, thúc đẩy nhân dân Ấn Độ đối mặt với khó khăn và hiểm nguy một cách kiên định.
– Tạo áp lực quốc tế: Sự lan tỏa của phong trào đấu tranh độc lập đã thu hút sự chú ý và ủng hộ quốc tế. Những cuộc biểu tình và sự đồng cảm từ cộng đồng quốc tế đã tạo áp lực lên chính quyền Anh và tạo cơ hội để tiếp tục thương lượng đạt được mục tiêu độc lập.
– Tạo bước đệm cho sự tham gia trong Chiến tranh thế giới thứ hai: Sự tham gia của Ấn Độ trong Chiến tranh thế giới thứ hai đã đặt ra cơ hội mới để đạt được độc lập. Phong trào độc lập đã tạo nền tảng cho Ấn Độ tham gia vào cuộc chiến, từ đó tạo cơ hội tham gia vào các cuộc đàm phán quốc tế và cải thiện địa vị quốc tế của đất nước.
– Tiền đề cho độc lập: Phong trào đấu tranh độc lập trong giai đoạn này đã tạo tiền đề quan trọng cho việc đạt được độc lập thực sự sau Chiến tranh thế giới thứ hai. Nó đã giúp hình thành ý thức và sự sẵn sàng của nhân dân Ấn Độ để chấp nhận trách nhiệm quản lý đất nước và xây dựng một quốc gia độc lập.
3. Đặc điểm phong trào độc lập dân tộc ở Ấn Độ 1918-1939:
Phong trào độc lập dân tộc ở Ấn Độ trong giai đoạn từ 1918 đến 1939 có những đặc điểm quan trọng và phản ánh sự đổi mới, sự đoàn kết và sự tăng trưởng của phong trào này trong việc chống lại chế độ thực dân Anh. Dưới đây là một số đặc điểm chính của phong trào này:
– Lãnh đạo của Mahatma Gandhi: M.Gandhi, còn được gọi là “Bố quốc gia” (Father of the Nation), là nhân vật trọng yếu và lãnh đạo chính của phong trào. Ông đã sử dụng các phương pháp phi bạo lực như không hợp tác với thực dân Anh, tẩy chay và biểu tình để đưa ra sự chống đối vô tuyến và tạo ra sự tham gia rộng rãi của nhân dân.
– Chiến dịch bất hợp tác: Phong trào đấu tranh độc lập chủ yếu dựa vào các cuộc chiến dịch bất hợp tác với chế độ thực dân. Những hành động như tẩy chay các hàng hóa Anh, từ chối nộp thuế và thực hiện các hoạt động phi bạo lực đã tạo ra áp lực lớn và làm suy yếu tài chính của chế độ thực dân.
– Sự đoàn kết của tất cả các tầng lớp: Phong trào độc lập đã kết nối và đoàn kết tất cả các tầng lớp xã hội, bao gồm nông dân, công nhân, thương gia, trí thức và quân đội. Sự đoàn kết này là một yếu tố quan trọng giúp gia tăng sức mạnh và tầm ảnh hưởng của phong trào.
– Truyền thông và tuyên truyền: Phong trào độc lập sử dụng các phương tiện truyền thông như báo chí, hội thảo, phát biểu và tuyên truyền để lan tỏa ý thức độc lập và tạo tình thái đoàn kết trong dư luận công chúng.
– Sự tham gia của phụ nữ: Phong trào đấu tranh cũng thúc đẩy sự tham gia của phụ nữ, làm cho họ trở thành những người ảnh hưởng quan trọng trong việc lan tỏa thông điệp độc lập và tham gia vào các hoạt động chiến đấu.
– Tác động quốc tế: Phong trào độc lập đã thu hút sự chú ý và ủng hộ từ cộng đồng quốc tế. Sự đồng cảm và sự phản ánh từ các nước khác đã tạo áp lực lên chính quyền Anh và tạo điều kiện thuận lợi để tiếp tục thương lượng.
– Đối đầu với sự đàn áp: Phong trào độc lập đã phải đối đầu với sự đàn áp bằng biện pháp khủng bố và áp đặt hình phạt từ chính quyền thực dân. Tuy nhiên, sự kiên định và tình thần không nao núng đã giúp phong trào vượt qua các khó khăn này.