Hãy tưởng tượng rằng bạn đang đi dạo trong công viên vào một ngày đẹp trời. Bạn cảm nhận được sự thoải mái và yên bình trong không khí. Bỗng nhiên, bạn gặp một người lính trong Tiểu đội xe không kính. Bạn bắt đầu trò chuyện với anh ta và cả hai cùng chia sẻ những câu chuyện của mình. Anh ta kể lại những câu chuyện về cuộc sống của một người lính và những trải nghiệm đặc biệt trong quân đội.
Mục lục bài viết
- 1 1. Dàn ý kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe:
- 2 2. Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính trong bài thơ tiểu đội xe không kính:
- 3 3. Kể lại cuộc gặp gỡ của em với người lính lái xe trong bài bài thơ Tiểu đội xe không kính:
- 4 4. Kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe hay nhất:
- 5 5. Kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe chọn lọc:
1. Dàn ý kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe:
Mở bài:
Cuộc sống đôi khi mang đến những người ta chỉ gặp một lần, nhưng đã để lại nhiều dấu ấn sâu sắc trong tâm trí. Tôi may mắn được gặp và trò chuyện với một người lính lái xe trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của
Thân bài:
Kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện với một người lính lái xe tại nghĩa trang Trường Sơn. Người lính kể về những khó khăn và gian khổ trong thời gian chiến tranh, tuyến đường Trường Sơn và tinh thần dũng cảm của tuổi trẻ trước bom đạn kẻ thù. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha ông anh dũng, kiên cường đánh giặc và làm nên chiến thắng vẻ vang. Tôi cũng nhận ra giá trị thiêng liêng của chủ quyền tự do và độc lập mà dân tộc ta đã giành được bằng bao xương máu.
Kết bài:
Cuộc gặp gỡ với người lính lái xe đã ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ và tình cảm của tôi. Tôi sẽ phấn đấu học tập và tu dưỡng để trở thành người có ích cho đất nước.
2. Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính trong bài thơ tiểu đội xe không kính:
Bài thơ của nhà thơ Phạm Tiến Duật về tiểu đội xe không kính đã đưa người đọc đến với thế giới của những người lính, những người luôn sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách để bảo vệ đất nước và dân tộc. Những vần thơ đơn giản nhưng sâu sắc của bài thơ khiến cho người đọc có cảm giác như mình đang trực tiếp chứng kiến những chuyến xe xẻ dọc Trường Sơn và được trò chuyện cùng các anh lính lái xe. Điều đó khiến cho tình cảm của người đọc đối với những người lính lái xe càng trở nên chân thành hơn.
Cuối cùng, em đã có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình khi em được đi trên bản học. Trong cuộc hành trình của mình, em đã được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Trường Sơn, được học hỏi những kinh nghiệm quý báu từ các anh lính lái xe về cách vận hành và bảo dưỡng xe đúng cách. Những điều đó đã giúp cho em hiểu rõ hơn về công việc của những người lính lái xe và đặc biệt là sự quan trọng của chúng trong việc bảo vệ đất nước và dân tộc.
Trên đường núi rừng Trường Sơn, bụi mờ, xa xa, em vẫy tay gọi một đoàn xe bụi tung mịt mù. Một chiếc xe dừng lại và có tiếng gọi lên xe. Em vui sướng khi được đi cùng các anh lính lái xe, cảm nhận được sự đoàn kết và tình cảm của một đội ngũ lính đất Việt Nam.
“Chú bé đi đâu mà ở giữa nơi nguy hiểm này?” Anh lái xe tươi cười hỏi khi tôi vội lên ngồi cạnh anh. “Dạ, em bị lạc,” tôi trả lời.
Anh bộ đội rồ máy, tiếp tục lên đường. Gió và bụi ập vào mặt, rất khó chịu. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh ơi, sao xe anh không có kính chắn gió?”
“Xe hơi phải có kính chắn gió chứ. Đó là điều đương nhiên rồi. Nhưng xe của anh và xe của hầu hết trong đoàn đều không có kính chăn gió. Em có biết vì sao không? Vì bom giặc ầm ầm thả ngày đêm, nổ tứ phía làm cho kính vỡ hết…” Anh trả lời.
“Không có kính, chắc anh phải khó chịu lắm, phải không? Em mới ngồi một chút mà đã không chịu nổi,” tôi nói tiếp.
“Khó chịu lắm chứ! Gió thổi vào mà xe lại chạy nhanh làm mắt rất cay, rất xôn xang. Còn nừa, bụi đường tung mịt mù đến nỗi người nào người nấy cười nắc nẻ khi thấy ai cũng giống như những ông già tóc bạc…” Anh chia sẻ thêm.
“Xe không có kính chắn gió còn gây khó chịu nào nữa không, hả anh?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Mùa nắng thì bụi, còn mùa mưa thì còn khổ hơn nhiều. Mưa tuôn, mưa xối vào người giống như đang đứng ngoài trời. Nhưng đâu có thì giờ thay quần áo. Thế là cứ lái tiếp đến khi mưa ngừng, gió thổi rồi cũng khô quần áo…” Anh nói với tôi.
“Anh ơi, khổ như vậy, nhưng anh có kỉ niệm nào vui buồn không?” Tôi hỏi.
“Vui lắm chứ! Vui nhất là khi gặp bè bạn suốt dọc đường, mặc dù chỉ kịp bắt tay nhau qua cửa kính vỡ. Còn vui hơn nữa khi ngồi ăn chung, cùng bát đũa như một gia đình…” Anh trả lời.
“Tại sao các anh chịu nhiều gian khổ mà vẫn lạc quan như thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Em biết không? Dù phải chịu nhiều gian khổ hơn nữa, anh và các đồng chí lái xe chỉ có một quyết tâm duy nhất là lái xe nhanh chóng tiếp tế cho đồng bào miền Nam đang đứng trên tuyến đầu chống giặc. Vì đó là cách duy nhất để giúp họ sống sót và chiến thắng,” anh trả lời tôi.
Tôi nghe lời anh, cảm thấy ngưỡng mộ và khâm phục những người lính cận vệ này.
Một tiếng bom nổ vang lên. Em giật mình tỉnh dậy và cảm thấy mắt vẫn cay cay khó chịu như vừa lái một chiếc xe không kính mặc dù đó chỉ là giấc mơ. Điều đó khiến em nhớ tới những ngày xưa, khi những người lái xe trên tuyến đường Trường Sơn luôn phải đối mặt với những khó khăn, nguy hiểm và thử thách của cuộc chiến tranh. Tuy nhiên, những tài xế đó đã cho thấy tư thế hiên ngang, tinh thần dũng cảm và niềm vui sôi nổi của tuổi trẻ. Những phẩm chất cao đẹp ấy đã truyền cảm hứng cho nhiều người khác và ghi dấu ấn trong tâm trí của em mãi mãi. Và đó cũng chính là ý chí chiến đấu vì miền Nam mà họ luôn cố gắng hướng tới.
3. Kể lại cuộc gặp gỡ của em với người lính lái xe trong bài bài thơ Tiểu đội xe không kính:
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân và quốc phòng toàn dân, ngày 22 tháng 12, trường chúng tôi đã mời một đoàn khách đặc biệt đến thăm. Đó là đoàn cựu chiến binh, những người đã dành hết tuổi thanh xuân và nguyện vọng của mình để bảo vệ đất nước và dân tộc. Họ đến thăm trường chúng tôi để chia sẻ những trải nghiệm, những kỷ niệm đáng nhớ trong quá trình họ làm nhiệm vụ.
Khi đoàn cựu chiến binh đến, các chú lần lượt giới thiệu về mình, hoàn cảnh công tác và những thành tích mình đạt được. Các em học sinh trong lớp tôi rất vinh dự khi được chọn là lớp sẽ tiếp đãi và nói chuyện với các chú. Chúng tôi cảm thấy rất háo hức và nhiệt tình khi chuẩn bị cho buổi gặp gỡ này.
Sau đó, trường đã dẫn đoàn cựu chiến binh vào một phòng rộng, mỗi em học sinh xếp chỗ ngồi cùng với các chú để có thể trò chuyện thoải mái. Tôi được phân vào chỗ ngồi cạnh chú Hoà, một người lính đã lái những chiếc xe không kính khiến tôi hết sức tò mò.
Chú Hoà đã chia sẻ về những trải nghiệm của mình khi đang làm nhiệm vụ, về những khó khăn, gian khổ mà anh và đồng đội của mình đã trải qua. Những câu chuyện của chú Hoà đã đem đến cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị và giúp tôi hiểu thêm về sự kiên trì, bền bỉ và tinh thần đồng đội trong quân đội.
Dù năm tháng qua đi lâu, nhưng chính những năm gian khó đã rèn luyện cho chú Hoà sức khoẻ, vóc dáng săn chắc, có một vẻ gì đấy kiên cường, mạnh mẽ. Tôi rất ngưỡng mộ và cảm kích những cống hiến của các chú trong quá khứ và hiện tại để bảo vệ sự an toàn và tự do cho đất nước và nhân dân Việt Nam.
Tôi đã hỏi chú Hoà về những năm tháng lái xe trong điều kiện khắc nghiệt như vậy và hỏi chú ấy đã làm thế nào để vượt qua chúng. Chú Hoà đã chia sẻ rằng, dường như việc lái xe cho người lính không phải là điều dễ dàng, và bọn họ phải giữ vững tư thế ung dung và tự do của người lính. Khi ngồi trong buồng lái, con mắt của bọn họ phải luôn nhìn thẳng và quan sát mọi hướng không gian để tránh máy bay và các hố bom của đoàn xe khi tiến lên phía trước. Tôi hiểu rằng, mặc dù thiếu những điều kiện cần thiết, nhưng những người lính như chú Hoà lại toát lên vẻ đẹp hiên ngang và dũng cảm của mình.
Chú Hoà nói rằng, trên tuyến đường Trường Sơn, giặc Mỹ đánh phá rất ác liệt, với các quả bom của Mỹ cày xới đất đai, phá hủy các con đường, đốt cháy cả rừng cây và phá huỷ các rừng cây là lá chắn của ta. Nhưng không phải vì bom rơi và đạn đạn lạc như thế mà các người lính lại lùi bước, các đoàn xe tải lại nối đuôi nhau và tiến lên phía trước. Các thanh niên xung phong và những người lính trên tuyến đường sát vai đầy ý chí bên nhau, dẫn đường cho nhau và cùng nhau tiến về phía trước trong màn đêm sâu thẳm của rừng hoang. Ban ngày mịt mùng, hoang dại, quân Mỹ ném bom như ném rác, đến ban đêm họ lại thả bom để phá đường đi, phá vỡ chiếc cầu nối Bắc – Nam. Tuy nhiên, các người lính không bao giờ lùi bước dù có phải hi sinh, đoàn xe không có kính vì bị bom giật bom rung kính vỡ đi rồi nhưng vẫn cứ tiếp tục băng băng chạy về phía trước. Tất cả những điều này đều khiến tôi cảm thấy cuốn hút, đặc biệt là lúc chú Hoà nói rằng xe không có kính, lại chạy nhanh với người lái xe còn thấy con đường trước mắt như đang chạy thẳng vào tim mình. Điều này có thể là biểu tượng cho con đường cách mạng, hành trình trái tim. Xe không có kính khiến cho cảnh vật bên ngoài thiên nhiên như gần gũi hơn, xoá nhoà mọi khoảng cách.
Chú Hoà còn kể về những nguy hiểm luôn luôn gần kề, cái sống cái chết lúc nào cũng trong gang tấc. Lái xe không kính thì mối nguy hiểm gần nhất là bụi đất. Đường Trường Sơn vừa dài, không chỉ đường gập ghềnh khó đi mà còn có mùa khô bụi cuốn mù trời sau làn xe chạy. Bụi dày đặc đến mức mắt cay xè, nhuộm trắng tóc. Rồi cả mưa cũng như tập kích bất ngờ, những làn nước cay xè buốt rát khiến việc lái xe khó hơn nhiều lần. Nhưng thậm chí, những chuyến xe vẫn về đến hẹn, đó thực sự là kì tích. Cuối cùng, câu chuyện với chú Hoà giúp tôi học thêm nhiều điều có ý nghĩa hơn.
4. Kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe hay nhất:
Ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam đã trở thành một ngày lễ trọng đại của đất nước, được tôn vinh và kính trọng trong lòng người dân. Vào dịp này, trường chúng tôi rất vui mừng thông báo đến các bạn học sinh rằng, trong năm nay, các bạn sẽ được gặp gỡ, giao lưu với đoàn cựu chiến binh, những người đã hy sinh và chiến đấu cho độc lập, tự do của đất nước. Sự kiện này là một cơ hội tuyệt vời để các bạn có thể hiểu thêm về lịch sử và tình yêu quê hương của mình.
Tôi vui mừng kể lại câu chuyện đáng nhớ về cuộc gặp gỡ đó. Tại sự kiện này, tôi đã được gặp một người lính cựu trẻ trung, ngang tàng và tinh nghịch. Chú ấy đã đánh dấu cho tôi một thời kỳ lịch sử đầy gian khổ và hy sinh, nhưng cũng tràn đầy tình yêu quê hương. Với dáng vẻ cao ráo, hơi đậm người, chú ấy giọng nói khỏe và vang, dù đã có tuổi. Tôi không thể tin được rằng, chú ấy đã trải qua những thời kỳ đầy gian khổ của cuộc kháng chiến và vẫn giữ được tinh thần trẻ trung.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị về cuộc đời của người lính cựu này. Chú ấy đã từng là một lái xe trong đoàn xe không kính trên tuyến đường Trường Sơn, nơi mà những người lính hy sinh và chiến đấu vì miền Nam, vì độc lập và tự do của đất nước. Chú ấy đã kể cho chúng tôi về những ngày đêm đầy gian khổ trên tuyến đường này, nơi mà máy bay Mỹ thường xuyên ném bom và làm chao đảo cuộc sống của người dân. Những con đường bị quần nát, cây cối hai bên đường trơ trụi, nhưng người lính vẫn tiếp tục tiến lên với tinh thần anh dũng và quyết tâm lớn.
Tôi đã học được rất nhiều từ câu chuyện của người lính cựu này. Tôi hiểu rằng, việc hy sinh và chiến đấu cho độc lập và tự do của đất nước không phải là một việc dễ dàng, nhưng đó là một điều rất cần thiết. Tôi cũng hiểu rằng, tình yêu quê hương là một giá trị quý báu, và chúng ta cần phải trân trọng nó và yêu quý đất nước của mình.
Trong nhiều năm tháng đẫm máu và đầy khốc liệt, thế hệ chúng ta đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và gian khổ. Những cuộc đua xe đầy nguy hiểm, ác liệt khiến hầu hết các xe vận tải bị hư hỏng nặng nề, mui xe xước xát và không có đèn sáng để chiếu rọi đường đi. Tuy nhiên, những cuộc đua đêm tối cũng mang lại cho các chú những trải nghiệm thú vị với gió lùa mạnh, tốc độ nhanh và những cảm giác tuyệt vời đến từ nhịp bánh xe lăn. Thậm chí, khi đường đổ bụi, những hạt bụi cuốn lên từ đường khiến khuôn mặt của các chú trắng bệch, tóc bạc trắng như tuyết. Những trải nghiệm đầy mạo hiểm này đã giúp các chú vượt qua những khó khăn và tiếp tục tiến lên phía trước.
Khi được hỏi những gì làm các chú ấn tượng nhất trong những năm tháng đó, họ nhớ lại những tình cảm đồng chí, đồng đội mạnh mẽ giữa các chú, đã truyền lửa và truyền thêm sức mạnh cho những con người dũng cảm này. Trong những giờ phút nghỉ ngơi, các chú quần tụ lại với nhau và cùng nấu một bữa cơm giữa rừng. Nó không chỉ là một bữa cơm đơn giản, mà còn là một bữa cơm ấm áp, đầy tình người, tình đồng chí, đồng đội. Những trải nghiệm đầy cảm xúc này đã giúp các chú sống sót và phấn đấu cho một mục đích cao đẹp hơn, đó là miền Nam độc lập, thống nhất đất nước.
Hôm nay, chúng ta đứng trên một đất nước đang ngày càng phát triển và hạnh phúc hơn nhờ sự hi sinh của những người đi trước. Chúng ta cảm kích và tự hào với thế hệ trước đó và hứng thú hơn bao giờ hết để cống hiến cho đất nước và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn.
5. Kể lại cuộc gặp gỡ người lính lái xe chọn lọc:
Nhân ngày Thương binh liệt sĩ ngày 27/07, tôi đã đến nghĩa trang tỉnh cùng bà để thắp nén hương cho người ông đã hi sinh vì khói lửa chiến tranh. Cảm xúc lúc này trong tôi rất phức tạp, bởi tôi luôn nghĩ đến những nỗ lực và hy sinh của những người lính trong cuộc chiến tranh. Nhưng đó cũng là thời điểm để tôi tìm hiểu thêm về lịch sử và văn hóa dân tộc của đất nước mình.
Khi đến đây, tôi đã gặp một người lính đang khẽ cúi đầu trước một nấm mộ. Bà và tôi đã có cơ hội trò chuyện với anh ta và ngạc nhiên thay, chú ấy chính là người lái xe được miêu tả trong bài thơ “Về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật. Chú ta đã kể lại những ký ức và trải nghiệm của mình khi tham gia vào những nhiệm vụ khó khăn nhất trong cuộc chiến tranh.
Anh lính trẻ năm nào giờ đã trở thành một người chững chạc, già dặn. Chúng tôi và chú cùng ngồi xuống một hàng ghế gần đó và chú ta đã chia sẻ với chúng tôi nhiều kỉ niệm vui buồn của mình. Giọng của chú rất trầm và ấm áp, mang trong mình chút hoài niệm về những tháng ngày chiến tranh khốc liệt. Tôi đã được chú kể về những thử thách mà anh ta và các đồng đội của mình đã đối mặt trong suốt cuộc chiến tranh. Chú ta đã kể về những ngày mưa bom, bão đạn khiến cho xe của các chú “không có kính” trở nên cực kỳ khó chịu và bất lợi. Tuy nhiên, với tinh thần lạc quan và hào sảng, chú ta vẫn tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp giải phóng Tổ quốc.
Nghe anh ta kể chuyện, tôi cảm thấy rất xúc động và biết ơn những người lính đã hy sinh vì Tổ quốc. Đây là một trong những dịp để chúng ta tôn vinh những người lính đã chiến đấu để bảo vệ đất nước và những giá trị cao quý của dân tộc. Chúng ta sẽ không bao giờ quên những gì họ đã làm cho đất nước và dân tộc của chúng ta.
“Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”
Cháu vừa nghe chú kể lại chuyện về những anh lính trẻ trong thời kì chiến tranh, và tôi thấy rằng câu chuyện đó còn đầy những chi tiết thú vị mà chú chưa kể. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh của những anh lính trẻ lạc quan, tìm niềm vui trong những khó cực. Họ là những con người phải sinh ra và lớn lên trong một thời kì đầy bất ổn và chiến tranh loạn lạc, và phải nghe tiếng gọi lên đường để giải phóng quê hương. Tuy nhiên, lái những chiếc xe không có kính qua một chặng đường dài hẳn là một việc không hề dễ dàng. Nào là bụi, là mưa, là gió,… cứ tạt thẳng vào người cầm lái. Đau chứ, lạnh chứ, nhưng những người lính trẻ ấy luôn xem đó là một điều hiển nhiên mà vui vẻ chấp nhận. Tôi thoáng hình dung ra nụ cười hồn nhiên trước đất trời của những con người quả cảm “Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”.
Ngoài ra, trên suốt chặng đường hành quân, người lính còn gặp và làm quen với nhiều đồng đội khác. Chú kể rằng, dù là ai đi chăng nữa, nếu đã gặp trên đường ra trận thì chẳng khác nào anh em một nhà. Những khoảnh khắc bình yên bên bếp cơm ấm nóng, bên chiếc võng đu đưa,… luôn là một kí ức đẹp luôn đọng mãi trong lòng chú.
Theo như lời chú kể, càng tiến tới gần miền Nam, độ dữ dội của các trận bom như được tăng cao. Những chiếc xe giờ đây dường như biến dạng “Không có kính, rồi xe không có đèn/ Không có mui xe, thùng xe có xước”, nhưng những chiếc xe ấy vẫn bon bon hướng về tiền tuyến, vẫn hiên ngang chạy giữa cuộc chiến khốc liệt. Bởi, chú tự hào rằng, xe có thể hỏng nhưng những trái tim trong xe, luôn tràn đầy tình yêu hướng về miền Nam.
Vào lúc này, ánh nắng đã dần lên cao, soi sáng gương mặt rạng rỡ, ấm áp nhưng có chút đượm buồn trước sự hy sinh của đồng đội trong đôi mắt chú. Tôi chợt nghĩ rằng, suốt chặng đường đầy gian khổ ấy, những con người quả cảm ấy đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng họ vẫn luôn kiên cường và quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình. Với tôi, những anh lính trẻ đó là những người hùng đã hy sinh để bảo vệ đất nước, và tôi tự hào về họ. Chúng ta phải học hỏi từ những người anh hùng đó, và cố gắng rèn luyện để mai sau trở thành những người có ích cho quê hương.