Trong văn học, cái tôi tự cao trên tài hoa của Nguyễn Công Trứ trong Bài ca ngất ngưởng để lại ấn tượng sâu sắc. Dưới đây là bài viết về Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) hay nhất
Mục lục bài viết
- 1 1. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) hay nhất:
- 2 2. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) điểm cao nhất:
- 3 3. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ấn tượng nhất:
- 4 4. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ý nghĩa nhất:
- 5 5. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ngắn gọn nhất:
- 6 6. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) đặc sắc nhất:
- 7 7. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) chọn lọc siêu hay:
1. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) hay nhất:
Như vậy cùng với thi sĩ Cao Bá Quát, Nguyễn Công Trứ là một trong hai nhà thơ nổi tiếng nhất của văn học Việt Nam nửa sau thế kỷ XIX. Bài ca ngất ngưởng của ông đã vẽ nên chân dung một người nho sĩ theo chủ nghĩa tự do, có tính cách dũng cảm, phóng khoáng, ngạo nghễ, đặc biệt một người trung nghĩa, làm tròn đạo vua tôi yêu nước, đồng cảm với đời sống nhân dân và có nhiều cống hiến cho đất nước. Như vậy đến đây chắc chúng ta đã hiểu về nguồn gốc và cái xuất thần của Nguyễn Công Trứ. Đó không gì khác chính là thái độ và cách sống của một nhà Nho tài tử. Nguyễn Công Trứ có được điều đó từ cái tài, cái danh, từ việc làm tròn bổn phận của mình – một người luôn tự tin vào bản thân, luôn ý thức về mình. Vì vậy tư thế ngất ngưởng ung dung của ông không phải là tiêu cực mà là sự khẳng định bản thân, bản lĩnh và tâm hồn, khí thế sống ở đời và một phong cách sống phóng túng hiếm có.
2. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) điểm cao nhất:
Qua bài thơ ta mới hiểu được con người Nguyễn Công Trứ – một con người có lối sống khác người: Vũ trụ nội bất phục (trong cuộc đời vũ trụ không có việc gì không phải là bổn phận), bất chấp mọi thế lực ở đời, một lối sống được khẳng định bằng tài năng lớn của mình cũng là sự tự hào mạnh mẽ về quan niệm làm trai. Cả bài thơ không chỉ là lời giải thích về sự xuất thần của bản thân mà nó còn được xem như một tự truyện về cuộc đời, niềm tự hào về một người có công, có tái, đồng thời cho ta thấy một lối sống tài tử phóng khoáng của Nguyễn Công Trứ. Ông là một nhà Nho, từng là một danh tướng, từng đánh trận ấy, sau khi trở về với cuộc sống đời thường, ông hành động ngược đời, như giễu cợt cuộc đời bằng tất cả sự xuất thần củamình. Tuy nhiên, lối sống ấy của Nguyễn Công Trứ không hề tầm thường chút nào xuất phát từ một con người từ một người luôn tự tin vào bản thân, luôn ý thức về mình. Cùng với những bài thơ khác thì bài thơ này quả là Khúc ca ngất ngưởng đã vẽ rõ chân dung nhà thơ. Đó là lối sống, phong cách nghệ thuật của con người và hồn thơ Nguyễn Công Trứ – phong cách xuất thần.
3. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ấn tượng nhất:
Vẻ đẹp của “Bài ca ngất ngưởng” rất độc đáo và rất thú vị được thể hiện qua những câu thơ trải dài và liên tục thay đổi số lượng từ trong câu thơ từ sáu chữ, bảy chữ đến tám chữ; sử dụng thể thơ ngụ ngôn, giọng thơ du dương trầm bổng. Chất lượng âm nhạc cũng làm nên cái hay của “Khúc hát bầu trời”. Đó chính là vẻ đẹp và tâm hồn của một Nho sĩ giàu nhân cách, giữa chốn quan trường, dám sống hết mình, dám hành động cho thỏa chí nam nhi đem tài năng ra thi thố với thiên hạ, đồng thời cũng thể hiện cái tôi của một vị khách tài tử. Cái hay của “Bài ca ngất ngưởng” còn là chất thơ, chất nhạc in đậm dấu ấn của một gã mặc khách, một nhà nho có tính cách anh hùng. Thơ trung đại vốn đã vô ngã, nhưng “Bài ca ngất ngưởng” đã trình bày đúng bản ngã với tất cả sự kiêu hãnh hiếm có. Đó là hình ảnh chính nhân quân tử dám đem cái “tài” của mình ra so tài với thiên hạ, làm tròn trách nhiệm với đời. Trong xã hội phong kiến mấy ai dám nói như Nguyễn Công Trứ?
4. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ý nghĩa nhất:
“Bài ca ngất ngưởng” là một trong những tuyệt tác thơ ca trong nền văn học nước nhà. Bài thơ có hai khổ, tổng cộng 19 câu có vần, điệu chất thơ, có lúc hào hùng, có lúc trầm tư khi vận dụng thể thơ dân tộc với bố cục chặt chẽ, sự kết hợp nhạc điệu rất hài hòa, hấp dẫn. Nguyễn Công Trứ đã trải qua nhiều thăng trầm trên con đường làm quan, nhưng thi sĩ luôn thể hiện một bản lĩnh đáng trân trọng và đáng tự hào: “Khi làm tướng quân chẳng lấy làm vinh; khi ta là một người lính thú, ta không thấy đó là vinh dự”. Đó cũng không phải là nhục nhã.” Cuộc đời của Nguyễn Công Trứ có lúc xông pha trận mạc, cầm đầu trọng trách đứng trước ba quân, có lúc sống cuộc đời của một thư sinh, có lúc làm quan có lúc làm thú lính. Vinh quang đã có, thăng trầm đã trải qua nhưng ông vẫn luôn khát khao chí khí, sòng phẳng với nợ nần tang tóc, sống vì một khát vọng phi thường. Nói đến vẻ đẹp của “Bài ca ngất trời” là nói đến vẻ đẹp của người anh hùng, của nam nhi với vẻ đẹp dịu dàng, cao quý của một khách nhân thấu hiểu chuyện đời. Bài thơ cũng vang lên âm hưởng như một tự truyện về cuộc đời, qua đó thể hiện niềm tự hào về tài năng, một nhân cách, một lối sống tài tử, phóng khoáng ở đời đức độ và tài hoa của tác giả.
5. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) ngắn gọn nhất:
Bài thơ đầu cất lên một tuyên ngôn, một tiếng nói của một con người tài hoa với ngôn ngữ trang trọng và hào hùng. Ông là người có bản lĩnh, tự tin vào tài năng, đức độ của mình, dám sống vượt lên trên mọi sự thế gian. Có biết Nguyễn Công Trứ là một nhà Nho được đào tạo ở cửa Khổng sân Trịnh, là một vị quan lớn của nhà Nguyễn, mới thấy một phần tính cách của ông rất phóng khoáng và phong độ, không màng “được mất”, bỏ ngoài tai mọi lời khen chê, dị nghị, sống một cách tự nhiên, bộc phát, vô cùng thoải mái và vui vẻ. Tuy ngây ngất nhưng trong sạch, thanh cao. Bài thơ với cách ngắt nhịp khéo léo cùng nghệ thuật hoà thanh, nhấn giọng, diễn đạt trùng điệp đã tạo nên những câu thơ giàu nhạc điệu, thể hiện phong cách yêu đời, xôn xao, dung dị, thanh cao không vướng bụi trần thế gian. Nếu ta đọc lớn bài thơ lên sẽ cảm nhận như đây là khúc ca với tiếng đàn đáy, tiếng phách và tiếng trống, và ta có thể cảm nhận được ý thơ và nhạc hòa quyện trong những bài thơ hay và xuất thần đến như thế.
6. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) đặc sắc nhất:
Tóm lại, với Nguyễn Công Trứ, cần phải có thực tài, thực danh, phải “đúng là vua tôi” thì mới trở thành “người đội trời”, “ngất ngưởng”. Và cách sống xuất thần của Nguyễn Công Trứ thể hiện sự tài hoa, tài tử, không ô uế, không vướng bận”, cũng không lối thoát. Tựa đề “Bài ca ngất ngưởng” của nhà nho rất độc đáo. Một thế kỷ sau, thi sĩ tài hoa Tản Đà cũng có nhiều lời thơ đậm chất “ngông” như Nguyễn Công Trứ và đạt đến đỉnh cao nghệ thuật. Nhưng những câu thơ Hán tự của Nguyễn Công Trứu lại mang một chất riêng với giọng điệu mang sự uy nghiêm, uyên bác, thơ và nhạc kết hợp hài hòa, lôi cuốn, hấp dẫn. Nguyễn Công Trứ đã tạo nên một bài ca khỏe khoắn, hào hùng, chất tài tử hòa quyện với chất anh hùng, nghĩa nợ, chất nam nhi. Đó là phong cách nghệ thuật, cốt lõi, bản sắc của thơ nói Nguyễn Công Trứ. “Bài ca ngất ngưởng” đúng là “Bài hát từ trái tim” của nhà nho Hi Văn, mang đến cho chúng ta rất nhiều những cảm nhận, triết lý khác nhau.
7. Kết bài Bài ca ngất ngưởng (Nguyễn Công Trứ) chọn lọc siêu hay:
Cấu trúc của bài thơ gần như một bài thơ nói, được chia thành nhiều khổ thơ. Mỗi đoạn kết thúc bằng một câu có từ “ngất ngưởng”, soi sáng những góc độ khác nhau của hình tượng nhân vật trữ tình, trên cơ sở của cảm hứng nhân văn chủ đạo và hiện thực xã hội phong kiến. Con người xuất thần của Nguyễn Công Trứ là con người có tài, có danh với triết lí cao cả thể hiện quan niệm sống “Vũ trụ nội vô phận”. Ở Nguyễn Công Trứ, quan niệm sống ấy gắn liền với triết lí về “tu, tề, trị, an”, với chí làm người và chủ nghĩa anh hùng mà suốt cuộc đời một con người tài hoa kiệt xuất và danh tiếng hiển hách như ông theo đuổi với tất cả niềm tin và sự lạc quan. Qua bài thơ người đọc đã thấu hiểu được nhân cách của nhà nho với những đặc điểm và phong thái của một một tài năng, hoài bão lớn, sống trong xã hội phong kiến lạc hậu lỗi thời, người luôn lấy lý tưởng của xã hội để thi thố tài năng, chứng tỏ bản thân, lập nghiệp; một nhân cách tự tin, mạnh mẽ, có ý thức về con người, có đủ điều kiện chủ quan và tiền đề xã hội để chống lại hoàn cảnh và giải phóng tâm hồn nhân cách. Sự kết hợp của những khía cạnh đó trong một con người được nâng lên thành biểu tượng, một con người đại diện cho bản chất phi chính thống dâm dấu ấn của cái “tôi” hiện đại hiên ngang tồn tại giữa lòng xã hội phong kiến.